Một tiểu thư khác khoác áo khoác dạ đắt tiền đang cầm ly rượu trong veo đáp lời: “Dáng ngon nhưng tiếc là gương mặt có cái sẹo hơi dài.”
“Có sẹo nhìn mới phong trần.” Một cô khác lại lên tiếng.
“Tắt đèn thì không quan trọng nữa.” Một cô khác lắc lư ly rượu dáng bộ ẻo lã nói.
“Dáng người như vậy ăn đứt cả siêu mẫu nam hôm trước của cô.”
“Thằng hôm trước rất chán, bủng beo, không hiểu sao cũng làm được siêu mẫu.”
Một cô hớn lên hỏi cặn kẽ: “Được mấy lần?”
“Hai.”
“Ít thế thôi ah?!”
“Cho nên nửa đêm tao phải gọi đứa khác.”
Cả đám phá lên cười sặc sụa.
“Mày không học Elizabeth, gọi lần năm thằng luôn. Chơi suốt đêm.” Một cô nàng cầm cây son hàng hiệu phiên bản giới hạn vừa to môi vừa nói.
Cả bọn trừng mắt nhìn.
Phía sau một cô nàng dáng hình đẹp không thể tả, mặc bộ váy gợi cảm trễ ngực, khoác áo dạ đi đến. Cô nhếch môi cười gợi cảm, phun ra một câu bẩn không chịu được: “Năm thằng đó vẫn không đủ thỏa mãn tao. Có gì mà tụi mày trừng mắt?”
Cả bọn lại có dịp nhìn Elizabeth như sinh vật lạ. Một cô trong bọn giọng đầy thách thức: “Bỏ tiền mua trai thì sao thỏa mãn được. Phải là trai câu được mới ngon.”
Vài đứa đồng ý gật đầu a dua: “Phải đó, bọn này đang nhắm đến anh chàng bồi bàn cầm khay rượu đằng kia.”
Elizabeth cười lớn: “Chỉ là một tên phục vụ. Có gì ghê gớm mà thèm khát? Đợi đó, nửa tiếng nữa nó sẽ trần truồng nằm trên giường.”
Người phục vụ đứng gần đó lắc đầu: “Không ngờ đường đường là những thiên kim gia đình giàu có mà nói ra những lời thô tục như vậy.”
Tuy nghĩ vậy nhưng người phục vụ cũng không có phản ứng gì. Chỉ tập trung làm công việc của mình. Nhưng Elizabeth đã bắt đầu hành động. Ả tiến lại gần,đưa cặp ngực to tròn về phía tay anh bồi bàn, sau đó nhét vào tay anh địa chỉ phòng và số điện thoại của ả. Nhướn nhẹ người nói nhỏ vào tai của anh phục vụ: “Tôi chờ anh nửa tiếng nữa tại phòng tôi.” Sau đó nháy mắt rời đi.
Sau đó ả nằm trên giường hơn ba tiếng mà vẫn không thấy ma nào đến cả. Điên tiết lồng lộn, ả ta thay bộ lễ phục màu đen gợi cảm, choàng thêm áo lông thú đi lên sảnh tiệc tìm kiếm anh phục vụ to gan.
Sau một hồi dáo dác, ả nhếch môi cười tiến lại gần khu vực bàn buffee. Anh phục vụ ả đang tìm vừa từ nhà bếp khệ nệ bê ra một khay thịt bò sốt tiêu nóng hổi định đặt lên bàn buffee nhưng khay thịt chưa kịp tiếp xúc với mặt bàn thì:
“Á!” Một vị khách trung niên la lên.
“Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài tôi không cố ý.” Anh phục vụ rối rít cúi đầu, lau chùi vết bẩn và xin lỗi.
“Thằng khốn! Mày làm gì đấy hả? Đổ cả khay thịt vào người ông, bẩn đồ của ông, mày đền nổi không?” Người đàn ông mặc bộ quần áo đắt tiền bị dính một ít nước sốt vào người liền tru tréo lên. Tiện tay tát vào mặt anh phục vụ. Người quản lý mặc âu phục đứng gần đó liền chạy đến, miệng kêu lên: “Thiếu...”
Người phục vụ trừng mắt nhìn ông ta ra hiệu. Người quản lý im lặng, cúi đầu xin lỗi vị khách kia. Nhưng trên đời vẫn có một vài loại người “được nước làm tới”, “hóng hách lên mặt” không chịu bỏ qua mà còn quá đáng bê cả khai thịt nóng hất vào mặt anh bồi bàn.
“Á!” Anh bồi bàn ôm mặt kêu lên.
Mọi người quay lại nhìn nhưng rất nhanh cũng quay lại với cuộc trò chuyện xã giao cho mục đích làm ăn. Không ai quan tâm anh bồi bàn hay vị khách kia đúng hay sai. Chỉ có Elizabeth và đám bạn vô giáo dục thì phá lên cười. Còn người quản lý mặc âu phục thì mắt đầy lửa hận.
Người đàn ông trung niên chưa hả dạ, còn buông lời miệt thị: “Nơi cao cấp như thế này mà để cho một phục vụ kém cỏi như vậy làm việc. Hơn nữa còn có dung mạo kinh tởm. Kiểu như mày không có tư cách đứng ở đây dù là làm một thằng phục vụ hạ tiện.”
Lúc này Elizabeth liền tiến lại khoác tay người đàn ông trung niên vừa buông lời nhục mạ, ưỡn ẹo nói: “Được rồi, ngài đã trút giận rồi, có thoải mái hơn chưa?”
Người đàn ông bàn tay đặt ngay vào mông Elizabeth, vừa xoa nắn vừa nói: “Tôi phải đi thay đồ, em đi chọn đồ giúp tôi.”
Hai kẻ đó dính vào nhau như sam quay người định bỏ đi. Nhưng ngay lúc này một giọng đầy uy quyền vang lên.