Ngay khi lưng Tinh Vân chạm vào nệm, cô lại nhớ đến lần đầu tiên của mình. Cảm giác sợ hãi nảy sinh, theo bản năng cô rút vào góc đầu giường dùng ánh mắt dè chừng nhìn Đoàn Nam Phong.
“Em lại dùng thái độ này với tôi hay sao?”
“Đoàn Nam Phong, anh đừng qua đây.” Tinh Vân kêu lên.
“Khá lắm! Ít ra lần này em đã biết được tên tôi.” Đoàn Nam Phong từ từ tiến lại gần chiếc giường.
“Hắn nói đúng, lần này nàng đã biết được tên hắn. Gần một năm sống cùng nhau nàng đúng là không biết gì về hắn ngoài cái tên. Thật buồn cười! Nàng yêu hắn sao?Phải, nàng đã từng nghĩ và muốn như vậy.”
Mải lo nghĩ ngợi, đến khi nhìn lại thì nàng thấy hắn đã ở rất gần mà nàng thì không còn chỗ để lùi nữa. Áo sơ mi trên người hắn cũng đã bị vứt đi từ lúc nào. Hắn vươn tay vuốt lưng nàng, một cảm giác lạnh chạy dọc sóng lưng. Theo phản xạ nàng rùng mình, hắn di chuyển tay lên đầu nàng, hai tay giữ đầu nàng để mũi nàng chạm vào mũi hắn. Nàng đúng là đang rất sợ hắn “ăn nàng” nhưng trong mắt hắn nàng không nhìn thấy sự hung tợn hay ham muốn chiếm đoạt mà chỉ thấy sự trìu mến và yêu thương ấm áp. Nàng say mê nhìn vào mắt hắn, bất giác bị ánh mắt đó mê hoặc và chìm đắm trong đó.
“Em nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi không kiềm được mà nhanh chóng muốn em ngay đấy.” Người nào đó đang cạ mũi nàng nhưng vẫn tốt bụng nhắc.
Tinh Vân như sực tỉnh, nàng dời mặt ra xa một tí, lườm hắn nói: “Lần này anh đâu có bị trúng thuốc, sao lại hành động như vậy?”
Đoàn Nam Phong bật cười, lấy tay xoa đầu nàng: “Lần trước là bị trúng thuốc, còn lần này là bị trúng độc mãn tính.”
Tinh Vân nghe xong phì cười, lấy tay đẩy hắn ra: “Đừng như vậy, tôi với anh đã kết thúc rồi.”
------
Chương sau co' H cho nên viết hơi khó nên mình ra chậm nhé cả nhà ui. Bạn nào yêu thương cho mình một đề cử để mình lấy tinh thần viết tiếp ra chương mới nhanh chút nào.
Vẫn như trước giờ mình nói: Đây là phần tiếp theo của Thiên Kim Bạc Tỉ cho nên anh chị em muốn hiểu thì nên đọc bộ trước nha.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ hạc giấy nha! :-)