Sau khi Yên Di được đưa về phòng nghỉ, suốt ba ngày cô vẫn chưa tỉnh lại. Hoàng Gia Khiêm đứng ngồi không yên. Đến sáng ngày thứ tư Yên Di dần mở mắt ra. Những tia nắng ban mai chiếu vào gương mặt tròn trịa của cô. Hoàng Gia Khiêm nằm gục đầu trên giường bệnh cũng vì cử động của cô mà choàng tỉnh. Anh nở nụ cười xán lạn nhìn cô: “Em tỉnh rồi sao? Có muốn uống chút nước không?”
Yên Di khẽ lắc đầu. Hoàng Gia Khiêm nhanh tay bấm nút gọi bác sĩ đến khám cho cô. Sau khi bác sĩ rời đi, Yên Di đã chịu ngồi dậy ăn chút cháo mà dì Thư mang đến cho cô. Cô vui vẻ ăn trước mặt bà. Trước sau cô đều không quan tâm đến việc Hoàng Gia Khiêm có mặt trong phòng cho đến khi dì Thư rời khỏi. Hoàng Gia Khiêm liền tiến lại bên giường cô và cầm lấy tay cô nhẹ nhàng nói: “Yên Di, em tỉnh lại thì tốt quá. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Yên Di nhẹ rút tay ra khỏi tay Hoàng Gia Khiêm nhẹ giọng nói: “Gia Khiêm, anh không cần vì em đỡ viên đạn đó cho anh mà đối xử tốt với em. Em cũng không muốn anh vì vậy mà ở lại bên cạnh em. Mấy ngày nằm mê man, em biết hết mọi việc chỉ là không ngồi dậy nổi. Em đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Cuối cùng em đã nghĩ thông rồi. Em không cố chấp nữa.”
“Yên Di...”. Hoàng Gia Khiêm nhất thời không biết nói sao. Anh chỉ có thể gọi tên cô. Nhưng lúc này cô đã nở nụ cười rất nhẹ như áng mây phớt qua nền trời xanh.
“Được rồi, em muốn nghỉ ngơi một chút. Khi nào anh về thì đóng cửa lại nhé.”
Nói xong Yên Di nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, hai vai bắt đầu rung nhẹ lên. Vết thương vừa phẫu thuật rất rất đau nhưng trái tim cô còn đau hơn khi Hoàng Gia Khiêm vì thương hại vì áy náy mà ở lại bên cô.
...
“Thưa chủ tịch, bên phía nhà thiết kế Amanda ở New York vừa liên hệ với chúng ta. Họ nói lễ phục cưới của cô đã hoàn thành và đã được chuyển đến Los Angeles sáng nay. Xin hỏi khi nào cô muốn thử?”. Cô trợ lý xinh đẹp của Tinh Vân vui vẻ hỏi. Nhưng chủ tịch của cô chỉ thờ ơ đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Tại tầng cao nhất của toà nhà cao hơn năm mươi tầng ở Los Angeles, trụ sở đầu tiên của Hoàng Thiên, Tinh Vân mệt mỏi dựa lưng vào ghế tựa xoay người nhìn ra khoảng trời rộng phía bức tường kính của phòng làm việc.
Từ lúc chính thức tiếp nhận chức chủ tịch, cô đã gặp quá nhiều việc lớn thay đổi cuộc đời mình. Cô từ đảm đương công việc ở Chicago phải chuyển sang chi nhánh nhỏ hơn ở Los Angeles chỉ vì hắn- Đoàn Nam Phong. Nhưng hơn nửa tháng nay từ vụ khủng bố ở chùa Liên Hoa cô luôn tìm cách tránh né hắn.
Gia đình cô và gia đình hắn có vẻ náo nức cho hôn lễ và qua lại mật thiết với nhau. Nhưng những lần đó cô đều chỉ nghe người làm nói lại chứ cô hoàn toàn không tham gia. Sau giờ làm, cô cũng không ra khỏi công ty mà chỉ ngủ lại tạm ở phòng nghỉ phía sau văn phòng mình. Cô biết trốn tránh không phải cách nhưng hiện tại cô không biết đối mặt với hắn như thế nào. Nhiều khi nghĩ cũng lạ, lúc lén lút bên nhau thì chỉ mong sự thừa nhận danh phận của hắn. Khi đường đường chính chính bên nhau được gia đình thừa nhận thì lại không biết dùng thái độ gì để đối mặt.
Gia đình hai bên tuy mong muốn hai người họ kết hôn nhưng cũng không phải là ép buộc. Vậy mà cô lại có cảm giác như bị ép cưới. Tại sao cả một chút cảm giác muốn đám cưới với hắn cũng không có. Đây là “hội chứng tiền hôn nhân” như người ta vẫn nói hay là từ phát đạn kia?
“Chủ tịch, Đoàn Chủ tịch của Đoàn Thị muốn gặp người.” Giọng cô thư ký vang lên trong điện thoại.
Tinh Vân lạnh lùng đáp lại: “Nói tôi vừa ra ngoài.”
“Rầm!”. Cánh cửa phòng chủ tịch bị đá văng ra, hai tên vệ sĩ của Tinh Vân bên ngoài bị áp chế bởi người của Đoàn Nam Phong.
Tinh Vân ngẩng đầu lên nhìn hắn, nét mặt lạnh lùng không thay đổi. Cô bấm nút gọi thư ký: “Cho thêm người lên phòng của tôi. Đổi hết vệ sĩ của tôi đi.”
Nhìn thấy Đoàn Nam Phong bước vào, cô liền lễ độ đưa tay mời anh ngồi. Cánh cửa phòng làm việc được người của Đoàn Nam Phong đóng lại.
“Không biết Đoàn chủ tịch anh hôm nay có việc trọng đại gì mà phải phá cửa xông vào phòng làm việc của tôi?”. Tinh Vân bình thản hỏi.
Đoàn Nam Phong liền hỏi nàng: “Tại sao không chịu gặp anh?”
“Không phải bây giờ tôi đang tiếp chuyện ngài hay sao?” Tinh Vân nhàn nhạt đáp. Mắt vẫn không rời màn hình máy tính. Tay vẫn liên tục gõ phím.
“Anh đến tìm em rất nhiều lần nhưng suốt nửa tháng nay em đều nói bận. Em cũng không chịu về nhà. Em có biết ngày nào anh cũng ở dưới công ty chờ em về ăn cơm hay không? Con trai cũng liên tục hỏi mẹ khiến anh không biết nói thế nào?” Đoàn Nam Phong nói liền một tràn đầy uất ức.
Tinh Vân nghe nhắc đến Tinh Nhật liền dừng phím. Đúng, cô còn đứa con trai cắt ruột sinh ra. Vì cô muốn trốn tránh hắn mà ngay cả con cũng không thể gặp. Còn bốn ngày nữa là đến Giáng Sinh, cô phải mua quà tặng cho con trai cô. Món quà Giáng sinh đầu tiên từ mẹ rất có ý nghĩa.
Thấy Tinh Vân đang nghĩ vẩn vơ mà không trả lời, Đoàn Nam Phong liền nói: “Tinh Vân, chuyện hôm trước anh biết em không vui. Nhưng chúng ta sắp làm đám cưới rồi. Em đừng giận anh nữa được không?”
Tinh Vân đôi mắt ráo hoảnh ngẩng mặt lên từ bàn phím nhìn Đoàn Nam Phong: “Đoàn Nam Phong, chúng ta đừng kết hôn nữa có được không?”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền chấn động nhưng anh vẫn tìm lý do biện giải: “Nếu em lo sợ hôn lễ rườm rà và nguy hiểm như hôm đám cưới của ba mẹ em thì chúng ta có thể đến một nơi em thích tổ chức chỉ có hai chúng ta. Tất cả đều tùy thuộc vào em. Điều quan trọng nhất là em vui vẻ về chung sống với anh. Phải rồi, Vương Minh Kỳ vừa nói đã hoàn tất thủ tục xin đăng ký kết hôn, chỉ còn chờ chúng ta hẹn ngày đến ký tên là được.”
“À, mà hôm nay áo cưới cũng đã được đưa đến, chiều anh đưa em đi...”.
“Đoàn Nam Phong!” Tinh Vân gọi tên anh để chặn lại những điều anh vừa nói và sắp nói về hôn lễ. Cô biết anh đang lãng tránh vấn đề chính mà chỉ muốn cô háo hức cho hôn lễ sắp đến của hai người. Nhưng cô nhất định phải nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Hai mắt Đoàn Nam Phong lạnh đi, anh liền hỏi: “Tại sao?”
Tinh Vân không nói, cũng không muốn nói gì nữa.
Đoàn Nam Phong thấy cô im lặng liền nói: “Rõ ràng chúng ta yêu nhau. Tại sao phải chia tay? Em đã từng nói sẽ nhường nhịn anh cả đời. Anh cũng từng nói cả đời này cũng chỉ yêu mình em. Vậy tại sao em vẫn nhất định chia tay. Chúng ta sắp đám cưới. Em có biết không? Ngày này anh đã chờ đợi rất lâu em có biết hay không?”. Càng nói Đoàn Nam Phong càng kích động, giọng cũng lạc đi.
Tinh Vân bỏ qua sự kích động của anh, cô chỉ lạnh nhạt nói: “Nam Phong, bản thân anh đang ngộ nhận tình cảm với tôi mà anh cũng không biết. Tôi không muốn có một cuộc hôn nhân mà ngay cả tin tưởng cũng không có.”
“Em không tin tôi phải không?”
-----------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal