“Tránh xa tôi ra, nói cái gì vậy. Anh với tôi như vậy là anh phục vụ tôi sao?”
Đoàn Nam Phong nghe ra trong lời nàng đã có vẻ dịu đi, liền tiến thêm một bước lại gần hôn lên tóc nàng: “Anh lại nói sai rồi, giữa hai chúng ta là “sinh hoạt vợ chồng” lành mạnh, không phải ai phục vụ ai cả.”
Tinh Vân bĩu môi: “Ai là vợ chồng với anh?”
“Chúng ta vốn là có hôn ước, con cũng đã có. Em muốn trốn sao?” Đoàn Nam Phong nháy mắt nói.
Tinh Vân nhìn điệu bộ này của hắn thì tim có phần xao xuyến. Sao lại có thể đẹp trai đến như vậy, đúng là khiến nàng động lòng.
Thấy nàng say mê nhìn, hắn lại được thể tiến lại nâng cằm nàng lên, nhẹ hôn vào môi nàng. Tinh Vân giật mình, lui người lại, tránh thoát sợ mê hoặc của hắn.
“Đoàn Nam Phong, anh là thật lòng với tôi sao?”
“Chưa từng là giả.”
“Anh muốn kết hôn với tôi sao?”
“Phải.”
“Lần này anh muốn lấy gì để giao dịch?”
“Cuộc đời anh.”
“Nhưng tôi... không kết hôn với anh đâu.”
Đoàn Nam Phong nhíu mày.
“Vì sao?”
Tinh Vân thở dài...
“Vì Lưu Viễn...”
Đoàn Nam Phong cắt ngang lời nàng.
“Lúc nãy em cũng nghe thấy, anh và nhà họ Lưu đã không còn quan hệ gì cả. Em yên tâm, từ giờ anh sẽ không gặp Lưu Uyển Linh nữa. Còn Lưu Viễn, con cáo già này. Anh sẽ từ từ tính sổ với ông ta. Ông ta dám nuốt chửng dự án Đồi Thiên Sứ của anh, mượn Băng Thanh đả kích em. Anh sẽ không tha cho ông ta.”
Tinh Vân vội lắc đầu: “Đừng, Nam Phong. Đừng...ông ấy là ba của tôi.”
---------
Đừng quên bấm đề cử nếu các bạn thấy thích nhé! Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình.
Like page để cập nhật nhanh nhất những truyện của Hạc Giấy nhé!
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal