Mục lục
Chị Vợ Anh Yêu Em (Thiên Kim Bạc Tỉ phần 2) - Tinh Vân - Đoàn Nam Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh Nhật vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong liền tiến lại ôm cổ anh: “Ba ơi, con sợ!”

“Ngoan, con trai của ba. Không sao rồi.” Đoàn Nam Phong ôm con vỗ về.

“Tinh Vân!” Hoàng Gia Khiêm lúc này cũng đã tiến lại gần cô, sau đó nâng cô đứng dậy. Nhìn sang hướng của Đoàn Nam Phong, Hoàng Gia Khiêm nở nụ cười xã giao: “Đoàn tổng tài trăm công nghìn việc cũng nể mặt đến chung vui với gia đình chúng tôi. Thật là đáng quý! Đoàn lão phu nhân và Đoàn phu nhân đang ngồi ở phía trước. Hay là hãy để tôi đưa anh đến.

Đoàn Nam Phong nhếch môi cười, dắt tay con đi về theo Hoàng Gia Khiêm. Tinh Vân không tự chủ được nắm bàn tay cúp múp còn lại của đứa bé. Thế là vô tình một nhà ba người nắm tay nhau tiến về phía trước.


Nhìn thấy cảnh này Đoàn lão phu nhân vô cùng vui vẻ, cười tít mắt nhìn sang Hoàng lão gia: “Ông xem, Nam Phong và chắt nội của tôi cũng đến rồi kìa.”

Hoàng Kim Minh nhìn thấy cảnh này, đôi mắt như sâu thêm, tuy nhiên bà không nói gì. Chỉ mỉm cười xã giao. Khi Tinh Nhật đến gần bà, bất giác bà đưa tay ra đón bé vào lòng như một bản năng của người bà. Hoàng lão gia nhếch môi cười: “Xem ra nhà họ Đoàn các người đã có hậu. Linh Linh, xin chúc mừng bà! Chỉ tiếc là lời hứa năm xưa của vợ chồng bà tôi không có phúc được nhìn thấy.”

Tinh Vân bị đặt vào tình thế ngồi giữa Hoàng Gia Khiêm và Đoàn Nam Phong. Lúc cô định đổi chỗ sang ngồi cạnh Hoàng lão gia thì Đoàn Nam Phong đã cầm cánh tay cô giữ lại. Bất giác cô lo sợ vào lúc này hắn nói ra mối quan hệ của cô và hắn cho nên chiều theo ý hắn.

Đoàn lão phu nhân liền lên tiếng: “Hoàng lão, năm xưa ông cứu mạng ông nhà tôi. Lúc đó tôi cũng giúp mẹ của Kim Minh sinh con, nuôi con khi ông không ở nhà. Hai nhà chúng từ là đồng hương, sau thành đối tác, rồi bạn bè thân. Chớp mắt đã mấy chục năm. Tình cảm này quý giá lắm. Trước lúc ông nhà tôi mất còn căn dặn phải thực hiện lời hứa giữa hai nhà. Cho thấy ổng cũng rất muốn gia đình chúng ta thân càng thêm thân. Nhưng biết sao được, sự đời luôn thay đổi. Bọn trẻ có chí hướng riêng. Cho nên nếu không được làm người một nhà thì vẫn là thân hữu, ông hà tất cứ để chuyện này trong lòng làm ảnh hưởng tới quan hệ thâm tình của chúng ta.”

“Hừ, nhà họ Đoàn các người nói dễ nghe lắm. Nếu không phải cháu trai của bà đi lấy vợ thì bây giờ có phải tôi đã có chắt hay không?” Hoàng lão gia khó chịu nói.

Đoàn lão phu nhân cũng thở dài nói: “Nếu năm đó Kim Minh từ chối Nhất Phương và ông nhà tôi lúc mất cũng không còn nuối tiếc.”

Bà Minh ngồi đó liền ho vài tiếng, ôn tồn nói: “Ba à! bác Linh! Chuyện qua lâu lắm rồi. Chúng ta đừng nhắc nữa. Bỏ qua đi. Hai nhà chúng ta từ nay xóa hết hiểu lầm, vẫn là bạn thân và cộng sự tốt trên thương trường được không!”

“Ông ngoại, mẹ, hai người nói chuyện gì vậy. Con không hiểu.” Tinh Vân tròn mắt dõi theo câu chuyện nhưng không hiểu nỗi mọi người đang nói gì. Đoàn Nam Phong và Hoàng Gia Khiêm cũng biết chuyện này cho nên im lặng theo dõi câu chuyện.

Bà Catherine lúc này mới lên tiếng: “Tinh Vân, chắc mọi người chưa nói cho cháu biết. Hai nhà Đoàn - Hoàng từ lâu đã có lời hứa kết làm thông gia. Nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Vì Nam Phong ba năm trước đã kết hôn. Cho nên... có lẽ phải chờ đến đời của Tinh Nhật và con của cháu.”



Tinh Vân đang ăn liền buông đũa, quay mặt sang nhìn Đoàn Nam Phong. Hắn vẫn điềm tĩnh, sắc mặt không thay đổi. “Hắn đã biết từ trước rồi sao?” Sau đó cô như chợt tỉnh: “Tinh Nhật? Con trai mình tên Tinh Nhật sao? Hôn sự đến đời Tinh Nhật sẽ kết hôn...hả...không được.”

“Không được!” Tinh Vân và Nam Phong kích động nói.

Cả bàn ăn quay lại nhìn hai người họ. Hoàng lão gia lên tiếng: “Vì sao?”

Đoàn Nam Phong mỉm cười nói: “Vì cháu muốn là người thực hiện tâm nguyện của ông cháu. Không biết ý của Hoàng lão gia thế nào?”

“Cậu đã có vợ rồi, thực hiện cách nào? Thật biết nói đùa!” Hoàng lão gia đáp gọn.

“Cháu đang tiến hành li hôn.”

“Như vậy cũng không được.” Hoàng lão gia tiếp tục phản bát.

Đoàn lão phu nhân liền hỏi lại: “Vì sao?”


Hoàng lão gia nhìn sang Tinh Nhật đang ngồi ăn rất ngoan bên cạnh bà Minh và bà Catherine, sau đó nói: “Vì cậu đã có con rồi. Như vậy sẽ uất ức cho cháu gái tôi. Nó không thể làm kế mẫu, nuôi con người khác được. Nhìn xem, có biết bao nhiêu gia đình trọc phú muốn cưới cháu gái tôi. Người làm ông này sẽ không vì bất cứ điều gì mà để cháu gái tôi chịu thiệt được.”


Đoàn Nam Phong nghe xong mỉm cười, nhìn Tinh Vân nói: “Mẹ kế sao? Hay chúng ta hãy nghe thử ý kiến của Hoàng tiểu thư xem sao?”


“Phải đó, lúc nãy Tinh Vân cũng phản đối hôn sự cho chắt của chúng ta. Hay là thử nghe ý kiến của Tinh Vân xem thế nào.” Đoàn lão phu nhân mỉm cười đưa mắt nhìn Tinh Vân.


Bị lâm vào thế khó, không thể hứa hôn cho Tinh Nhật, cũng không thể giải thích lý do phản đối. Càng không muốn nghĩ đến tương lai với Đoàn Nam Phong. Bởi vì hắn nói hắn li hôn nhưng nhiều năm như vậy cũng không bỏ được Lưu Uyển Linh. Hắn yêu Lưu Uyển Linh không phải giả mà tình cảm hắn dành cho Lưu Uyển Linh không phải ít. Quan trọng hơn là hai năm nay lòng cô đã tĩnh như mặt hồ, không muốn nói chuyện yêu đương nữa. Nhất thời không biết nói sao trước sự trông đợi của hai bên gia đình. Cho nên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK