Đoàn Nam Phong bước theo sau Tinh Vân, bất giác mỉm cười trước dáng điệu xấu hổ của Tinh Vân.
Bảo Vy nắm tay hoàng tử bé Tinh Nhật nói: “Tiểu soái ca, con có muốn đi chơi với cô không?”
Tinh Nhật lắc đầu: “Không muốn.”
Bảo Vy cúi người xuống bế thằng bé lên, nhéo mũi nó hỏi: “Tại sao lại không muốn?”
Tinh Nhật liền nói: “Cháu muốn đi tìm mẹ.”
Bảo Vy tròn mắt kinh ngạc hỏi: “Cháu biết mặt mẹ cháu không?”
Tinh Nhật lắc đầu nói: “Không biết mới phải đi tìm.”
Bảo Vy phút chốc cứng họng: “Ừ nhỉ!”
Nhanh như cắt Tinh Nhật nhào ra khỏi vòng tay của Bảo Vy, chạy lao về phía Đoàn Nam Phong gọi lớn: “Ba ơi, đưa con đi tìm mẹ đi.”
Tinh Vân nghe xong dừng bước. Không nói gì liền quay lại đi về phía Tinh Nhật, ôm lấy đứa bé vào lòng, hôn lên đôi má trắng mịn của nó. Thằng bé bị ôm chặt quá nhất thời khó chịu, cựa quậy trong lòng cô. Tinh Vân không giữ nổi nó cho nên Đoàn Nam Phong đưa tay ra đón lấy nó từ tay Tinh Vân.
Tinh Vân không nỡ buông tay cho nên cứ giữ nửa người trên của đứa bé. Đoàn Nam Phong thấy vậy liền cười nói: “Em định cho cha con anh đứng thế này ở hành lang sao?”
Tinh Vân như sực tỉnh liền dí ngón tay vào ổ khóa, cánh cửa tự động mở ra, cô đứng sang một bên nhường đường cho Đoàn Nam Phong và con trai bước vào. Lúc cô định bước vào thì Bảo Vy cũng vừa lúc đi đến cửa phòng.
Bảo Vy nhìn Tinh Vân mỉm cười nói: “Cho mình ôm tiểu soái ca thêm tí nữa nhé. Không thì tối nay lại khó ngủ.”
Nói xong, cô liền tiến lại sofa chỗ Tinh Nhật đang ngồi bắt đầu chiến dịch cưng nựng khiến thằng bé bị nhột cười khanh khách. Tinh Vân bước vào phòng ngủ choàng thêm áo khoác kín mít che lại chiếc áo ngủ màu tím sậm đang mặc trên người.
Tinh Nhật nhìn thấy liền nói: “Ba ơi, “nữ thần ánh sáng” đã cởi bỏ chiếc áo lộng lẫy có phải là lúc phải đi ngủ không?”
Đoàn Nam Phong nhìn sang Tinh Vân giải thích: “Trong câu chuyện mà anh hay đọc cho con có một đoạn miêu tả như vậy. Chắc là lúc thằng bé thấy em tại sảnh tiệc nó ấn tượng chiếc váy lấp lánh của em.”
Sau đó anh quay sang Tinh Nhật, dịu dàng nói: “Con nói đúng rồi, đã đến giờ đi ngủ. Chúng ta về ngủ thôi.”
Cậu bé chu cái miệng xinh ra nhìn Đoàn Nam Phong, lắc đầu nguầy nguậy kêu lên: “Không, không ngủ! Con còn phải gặp mẹ. Muốn gặp mẹ!”
Tinh Vân ngồi đó, một khắc này tim thắt lại. Con trai trước mặt nhưng không dám nhận. Bảo Vy nhìn thấy Tinh Vân ngồi bất động, Đoàn Nam Phong nhìn cô không nói gì. Không khí bỗng chốc đông cứng. Cho nên cô liền lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Tinh Nhật, ở phía trên boong tàu có một nơi rất vui, có thể mẹ con cũng đến đó chơi. Chúng ta lên đó thử xem nhé.”
Tinh Nhật nghĩ nghĩ một chút liền nhìn sang Đoàn Nam Phong nói: “Ba đi cùng con nhé! Bà nội và bà cố nói chỉ có ba mới biết mặt mẹ.”
Đoàn Nam Phong xoa đầu con, trìu mến nói: “Con ngoan, đi chơi một lúc với bác sĩ Bảo Vy, ba có chuyện cần nói với “nữ thần ánh sáng”. Sau đó chúng ta lại tiếp tục đi tìm mẹ được không?”
Đứa bé tròn mắt nhìn Đoàn Nam Phong sau đó ngoan ngoãn tiến lên hôn tạm biệt anh rồi vẫy tay chào Tinh Vân. Sau đó đặt bàn tay nhỏ bé vào tay Bảo Vy, nhanh chân bước đi theo cô.
Tinh Vân luyến tiếc nhìn theo cậu bé lùn lùn như cái nấm bước đi theo Bảo Vy.
Đoàn Nam Phong quay lại, thấy Tinh Vân sắc mặt mệt mỏi ngồi tựa vào sofa, anh tiến lại gần ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
Tinh Vân hai mắt đỏ hoe, quay đi lau nước mắt, giọng lạnh tanh hỏi: “Lưu Uyển Linh không quan tâm, không đối xử tốt với Tinh Nhật hay sao mà thằng bé cứ suốt ngày đi tìm cô ta?”
Đoàn Nam Phong nhìn Tinh Vân một lúc rồi nói: “Người mà con đi tìm là em. Vì từ khi Tinh Nhật ba tháng, Uyển Linh chưa từng gặp nó. Làm sao nó biết cô ấy là ai mà đi tìm.”
“Chưa từng gặp sao? Cũng như không hề chăm sóc nó ư? Như vậy cô ta cũng không quan tâm đến sự tồn tại của nó. Anh cũng vậy phải không? Hay là anh trả lại thằng bé cho tôi đi có được không?” Tinh Vân kích động nói.
Đoàn Nam Phong quay sang nhìn cô, hai tay giữ vai cô: “Tinh Vân, em bình tĩnh chút đi có được không? Sao anh có thể không quan tâm đến con được.”
“Có phải cô ta không thích Tinh Nhật cho nên hôn nhân của anh gặp trở ngại. Hôm nay anh đưa nó đến đây là trả lại cho tôi phải không?” Tinh Vân nghĩ ra khả năng như vậy nên bất ngờ nở nụ cười hy vọng.
Gương mặt Đoàn Nam Phong cứng đờ, hai mắt lóe lên tia lửa, vươn tay ra kéo Tinh Vân vào lòng. Tinh Vân bất ngờ bị đặt vào tư thế thân mật như vậy liền giãy lên thoát ra nhưng hai cánh tay rắn chắc của Đoàn Nam Phong đã giữ chặt cô trên chân mình: “Ngồi yên, tôi chỉ muốn ôm em một lúc thôi. Nếu em cứ không ngoan như vậy thì tôi không dám chắc việc gì sẽ xảy ra.”
Tinh Vân nghe giọng nói của Đoàn Nam Phong thay đổi, kinh nghiệm cho cô biết cô nên nghe lời hắn. Nếu như đánh thức “thú tính” của hắn thì e rằng cô... thôi không dám nghĩ nữa.
------
Chương sau sẽ có H cho nên bạn nào không thích thì skip qua dùm mình ha. Có điều phải mấy ngày nữa mới viết xong vì viết H với mình hơi khó và mình cũng đang không có động lực viết vì thấy lượt view không nhích tí nào cả. Cũng không có cái sao nào luôn. Huhu...
Giúp mình có thêm động lực đi các tình yêu!