“Nói cho tôi biết, Hoàng Gia Khiêm đã cho em điều gì khiến em chịu đi theo hắn? Các người đã giao dịch điều gì?” Đoàn Nam Phong nhăn mặt tức giận hỏi.
“Đoàn Nam Phong...” Tinh Vân giận dữ gắt lên.
“Thay vì hỏi vì sao tôi đi theo anh ta, sao anh không hỏi vì sao tôi rời bỏ anh đi?” Tinh Vân lớn tiếng vặn lại.
Đôi mắt nâu lạnh của Đoàn Nam Phong như xoáy vào tận tim của Tinh Vân. Anh im lặng không đáp.
“Cho dù có hay không có ai khác thì tôi cũng không thể ở bên anh được.” Tinh Vân rũ mắt, cố giấu đi sự kích động trong lòng.
Đoàn Nam Phong giữ chặt vai Tinh Vân, gặng hỏi: “Vì sao? Vì sao em không thể ở bên tôi? Tôi không đối xử tốt với em sao? Em còn muốn tôi phải làm sao?”
Đôi vai bị lắc mạnh nên đỏ ửng lên, Tinh Vân co vai lại, tránh thoát khỏi vòng tay anh, lạnh lùng nói một câu chung chung: “Vì chúng ta không hợp nhau.”
Lâm Thiên Vũ sau khi nghe điện thoại xong không nhìn thấy Tinh Vân đã đi xung quanh tìm cô. Hai chiếc dài nằm trên đất dẫn anh đến phía trước căn phòng mà Tinh Vân và Đoàn Nam Phong ở bên trong.
“Tinh Vân, em ở đâu?” Lâm Thiên Vũ dáo dát nhìn quanh.
Tinh Vân hít một hơi dài, kéo lại khóa của chiếc đầm, sau đó lên tiếng: “Thiên Vũ, em ở trong này.”
Lâm Thiên Vũ đẩy cửa bước vào, mắt chưa thấy Đoàn Nam Phong đã hỏi: “Em gái nhỏ, em vào đây làm gì? Chơi cút bắt với anh sao?”
Sau đó hắn ngẩng lên thì chạm phải đôi mắt sắc lạnh của Đoàn Nam Phong. Bất ngờ im miệng, liếc nhìn sang Tinh Vân đầu tóc xô lệch, vai và cổ đều ửng đỏ. Thừa hiểu chuyện gì, Lâm Thiên Vũ đưa tay kéo Tinh Vân vào lòng, cởi áo khoác bộ âu phục kẻ sọc khoác lên người cô. Liếc Đoàn Nam Phong một cái rõ sắc rồi quay đi.
Đoàn Nam Phong nhìn hành động trước mắt liền lên tiếng: “Đứng lại, chúng ta vẫn chưa xong chuyện.”
Tinh Vân liếc nhìn anh, sau đó quay lưng đi, để lại một câu phía sau: “Giữa chúng ta, nói gì cũng là thừa. Cái gì cũng không còn quan trọng nữa.”
Đoàn Nam Phong cứ đứng đó bất động nhìn Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ cứ như vậy mà quay lưng đi.
Lâm Thiên Vũ ôm Tinh Vân đi ra ngoài sảnh lớn của khách sạn thì gặp Hoàng Gia Khiêm cũng đang đi tìm cô. Nhìn thấy Tinh Vân đi cùng Lâm Thiên Vũ, đầu tóc không chỉnh tề, lại khoác áo của Lâm Thiên Vũ, trong mắt dấy lên một tia khó hiểu.
“Tinh Vân, có chuyện gì sao? Ai đã bắt nạt em?” Hoàng Gia Khiêm nôn nóng hỏi.
Tinh Vân chỉ lắc đầu: “Không sao, em chỉ gặp chút sự cố thôi.”
“Cô ấy bị cường đạo bắt cóc, may có tôi cứu ra.Sao, muốn đền ơn thế nào?” Lâm Thiên Vũ nhìn Hoàng Gia Khiêm, hất mặt nói.
“Lâm Thiên Vũ, cậu chơi đùa với phụ nữ nào cũng được. Ngoại trừ Tinh Vân. Đừng trách tôi không cảnh cáo cậu.” Hoàng Gia Khiêm nghiêm giọng nói.
“Ha...ha..” Lâm Thiên Vũ cười lớn.
“Ông chủ lớn của Hoàng Thiên cũng muốn giành em gái nhỏ này với tôi sao?” Sau đó đổi sang bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn thẳng mặt Hoàng Gia Khiêm.
Đúng lúc này Đoàn Nam Phong bước ra, Lâm Thiên Vũ đưa mắt nhìn anh, Hoàng Gia Khiêm theo ánh mắt của Lâm Thiên Vũ nhìn về phía Đoàn Nam Phong. Vết thương trên môi của Đoàn Nam Phong nhanh chóng khiến ánh mắt của hai người đàn ông nhìn sang Tinh Vân.
Tinh Vân không nói gì, chỉ quay mặt đi né tránh ánh nhìn, sau đó quay lưng bước ra ngoài. Hoàng Gia Khiêm và Lâm Thiên Vũ cùng đuổi theo nói: “Để anh đưa em về.”
Tinh Vân quay lại điềm nhiên đáp: “Em không có về. Em ở khách sạn này mà. Em chỉ đi lên phòng chải lại tóc thôi. Các anh không cần đi theo em.”
Hoàng Gia Khiêm nhớ ra là Tinh Vân cùng mẹ nuôi ở trong khách sạn này từ hai ngày trước. Còn mình thì vừa bay sang Los Angeles lúc chiều đến giờ vẫn chưa lấy được chỗ ở.
“Em gái nhỏ, em ở phòng mấy, anh sẽ thuê phòng bên cạnh?” Lâm Thiên Vũ nói lớn vọng theo Tinh Vân gây chú ý cho những khách nữ xinh đẹp trong tiệc cưới. Cùng một chỗ, ba anh chàng cực phẩm hội tụ khiến bao cô nàng xao xuyến. Sau đó một vài cô gái tiến đến chỗ của họ đang đứng để bắt chuyện. Tinh Vân quay đầu lại thấy cảnh này liền tủm tỉm cười: “Không còn phòng trống đâu, chồng của Bảo Vy đã bao trọn cả khách sạn này rồi.”