“Em nhất định không chạm vào tôi sao?” Đoàn Nam Phong sắc mặt không đổi, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được thất vọng.
“Không muốn...tôi không muốn có quan hệ này với anh.” Tinh Vân quay mặt đi tránh ánh nhìn của hắn.
Đoàn Nam Phong không nói gì, cũng không đặt nàng xuống giường. Cứ đứng yên như vậy nhìn nàng.
Hai phút...ba phút...năm phút...
Thời gian cứ như vậy trôi qua. Tinh Vân không hiểu hắn muốn gì mà cứ như hóa đá, nhưng nàng bắt đầu sốt ruột. Tay trái nàng bắt đầu giật cổ áo hắn, khẽ giọng hỏi: “Anh đang làm gì vậy? Cho tôi xuống đi, được không?”
Lúc này hắn mới lên tiếng, giọng nói có vẻ không vui: “Tôi đang tự hành hạ mình để qua cơn ham muốn em.”
Tự nhiên một cảm giác áy náy xuất hiện trong lòng nàng. Thật ra thì nàng có làm gì đâu chứ? Nàng cũng cố tránh mặt hắn mà. Do hắn tự chuốc lấy nhưng sao bây giờ lại giống như nàng có lỗi vậy. Dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn hắn, Tinh Vân áy ngại nói: “Anh để tôi xuống trước đi, chúng ta có gì từ từ nói.”
Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt ngây thơ của nàng ở khoảng cách rất gần nhìn hắn. Còn hắn cứ như vậy ngắm nàng đến say mê. “Tinh Vân, những ngày sống cùng tôi, em không biết rằng em đã là ai trong lòng tôi rồi.”
Nói xong, hắn liền xốc nàng lên xoay vài vòng khắp phòng, Tinh Vân nhất thời mất thăng bằng sợ quá vòng hai tay qua bụng hắn ôm chặt. Hắn mỉm cười hài lòng, cúi xuống hôn lên môi nàng, từ từ thưởng thức đôi môi mềm mịn của nàng. Tinh Vân không còn sức kháng cự mà dần bị nụ hôn của hắn mê hoặc. Người đàn ông này lúc cương lúc nhu, thật biết cách để nàng chấp nhận hắn.
Sau một hồi môi lưỡi quấn quýt, hắn hôn dần xuống cổ nàng. Tinh Vân hơi ngửa đầu về phía sau lộ ra chiếc cổ dài tuyệt mĩ. Được một lúc, hắn rời khỏi cổ nàng, say mê nhìn ngắm gương mặt vì hắn mà ửng hồng của nàng. Bất giác hắn thấy hạnh phúc, liền mỉm cười đến ngọt.
Tinh Vân đưa tay vòng qua cổ hắn, nhẹ giọng hỏi: “Anh cười gì thế, đừng có nhìn người ta chằm chằm như vậy, không có lịch sự.”
Đoàn Nam Phong phì cười, cạ mũi vào mũi nàng: “Anh đã từng nói, không có thằng đàn ông nào đứng đắn trên giường với người phụ nữ của hắn cả. Em quên rồi sao?”
Tinh Vân bắt đầu nhớ lại lúc hắn nói câu này, lúc ấy là trong hoàn cảnh nào nhỉ? Sau một hồi nghĩ nghĩ nàng liền như sực nhớ ra tình huống khi đó.
Đỏ mặt, quay đi...
Đoàn Nam Phong chớp lấy cơ hội nàng không để ý, liền đặt nàng xuống giường. Bị đặt xuống bất ngờ, nàng liền giữ chặt cổ hắn hơn.
“Bé con, anh mỏi tay rồi. Ngoan nằm xuống, chúng ta làm trên giường.” Người nào đó tinh quái nói.
Hai má của nàng càng ửng đỏ hơn. Đại não bắt đầu hoạt động: “Hắn nói như vậy là ý gì nhỉ?”
Giống như nàng là người chủ động đòi hỏi hắn, còn hắn là đang chiều ý nàng sao?
“Ý dạ, cái tên này... lúc nào cũng bắt nạt nàng.”
Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, Đoàn Nam Phong đã chống tay hai bên người nàng.
“Bé con, em để anh kiềm chế lâu quá rồi. Sau này cưới về mà đêm nào cũng lằng nhằng như vậy thì sẽ không làm được mắy lần đâu.” Người nào đó nói như ngày mai nàng sẽ gả cho hắn ngay vậy. Nàng còn chưa hẹn hò cơ mà.
“Đừng như vậy...chúng ta...”
Chưa để nàng nói hết câu, hắn đã khóa môi nàng nuốt hết những chữ quen thuộc mà nàng nhai đi nhai lại vào bụng. Tay hắn nhanh chóng lần vào giữa hai đùi của nàng, mâm mê cặp đùi láng mịn của nàng. Ngón tay nhẹ nhàng tiến vào hoa viên kích thích nàng.
Tinh Vân không rời môi hắn, cơ thể nàng bắt đầu uốn éo, tay nàng cởi bỏ từng chiếc cúc áo của hắn, chạm từng ngón tay vào bờ ngực rộng quen thuộc. Người đàn ông này, rốt cuộc trong lòng nàng cũng chỉ có hắn. Nàng luồn tay qua eo hắn, nhẹ vuốt ve.
Đoàn Nam phong cảm nhận được từng đụng chạm của nàng, hai mắt hắn ánh lên vẻ hạnh phúc rạng ngời.
“Tinh Vân, em vẫn còn cảm giác với anh phải không?”
Nàng không trả lời, chỉ nhổm người dậy hôn vào môi hắn.
Đoàn Nam Phong vứt áo của mình đi, không thể chờ được nhanh tay cởi nút áo sơ mi của nàng. Tinh Vân vội nắm lại, đầu lắc liên tục tỏ vẻ không đồng ý.
---
Nếu thích đừng quên bấm đề cử nhé. Cám ơn các bạn đã đọc truyện của Hạc giấy.