Bỗng dưng Tinh Vân ôm đầu, nhăn mặt, kêu đau đầu khiến cho cả bàn ăn cũng tạm quên đi chuyện đang nói quay sang hỏi han nàng. Hoàng Gia Khiêm tỏ vẻ sốt sắng, ân cần hỏi: “Em sao vậy? Không được khoẻ sao?”
Tinh Vân giả vờ thở dốc nói: “Chắc cả ngày hôm nay lo lắng hồi hộp nên em thấy hơi mệt.”
Sau đó nhìn ra giữa bàn và nói: “Tự nhiên cháu cảm thấy không được khoẻ, xin lỗi cháu muốn về phòng nằm nghỉ. Mọi người cứ tự nhiên ạ.”
Hoàng Gia Khiêm thấy vậy liền nói: “Để anh đưa em về. Sẵn gọi bác sĩ cho em.”
Tinh Vân xua tay: “Không cần phức tạp đâu, em sẽ nói Bảo Vy đến là được. Anh còn phải ở lại tiếp khách.
Đoàn Nam Phong biết Tinh Vân không trả lời nổi nên tìm cách trốn tránh. Anh không giữ cô lại cũng không chạy Theo cô, chỉ kín đáo nhếch môi cười bí hiểm.
.....
“Tinh Vân, ăn chút gì đi. Cả ngày bận rộn, lại còn phải giả bệnh nữa.” Bảo Vy bước vào phòng của Tinh Vân trên tay bê cả mâm thức ăn đặt trên bàn trà.
Tinh Vân lười biếng ngồi dựa vào sofa thở dài: “Con tàu rời cảng tưởng là đã an toàn. Ai dè hắn bay trực thăng đến. Sao lại gặp vào đúng lúc này chứ?”
Bảo Vy ngồi xuống đối diện, lấy môt ít thức ăn vào đĩa, vừa ăn vừa nói: “Nhờ vậy tớ mới có dịp trong thấy thiên thần nhà cậu. Xinh quá đi! Nhất là cái mái tóc nâu xoăn xoăn và đôi mắt y chang Đoàn Nam Phong. Lúc cậu và Đoàn Nam Phong cùng ngồi xuống ôm đứa bé, tim mình như nhảy khỏi lồng ngực. Sao lại có một gia đình hoàn hảo mĩ mãn như vậy chứ? Ông trời quả thực bất công, bao nhiêu cái tốt dành hết cho cậu.”
“Mình xin cậu đấy, đang nói chuyện trên mây sao? Cái gì mà gia đình hoàn hảo? Đâu phải cậu không biết hoàn cảnh của mình. Hôm nay còn thảm hơn, mình còn biết ra được gia đình mình và anh ta có hôn ước vợi nhau. Anh ta ngang nhiên đòi thực hiện hôn ước.” Tinh Vân ngán ngẩm nói.
Bảo Vy đang ăn cũng dừng lại thè lưỡi ra: “Có chuyện này sao? Vậy ông và mẹ cậu nói thế nào?”
“Ông của mình ngại anh ta có một đứa con, ngại mình làm mẹ kế sẽ bị uất ức nên anh ta liền quay sang hỏi mình có ngại chuyện này hay không?
Bảo Vy nghe xong tủm tỉm cười: “Mẹ kế sao? Tinh Nhật nhìn một cái là biết con của cậu. Ngoại trừ tóc và mắt ra thì khuôn mặt, mũi, miệng đều giống cậu như đúc. Hơn nữa, hai năm trước mình là người ký vào biên bản tử vong của con trai Lưu Uyển Linh. Cho nên, một trăm phần trăm Tinh Nhật là con của cậu. Trừ phi Đoàn Nam Phong còn có người phụ nữ khác và cũng sinh ra một đứa con trai vào đúng khoảng thời gian cậu sinh con. Người phụ nữ này cũng phải có nét mặt giống cậu đến tám chín chục phần trăm không qua phẫu thuật thẩm mĩ. Kiếm đâu ra người như vậy?Nhưng nếu như vậy thì con của cậu đâu?”
“Tinh Nhật là con ruột của mình. Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy nó, mình đã biết được điều đó. Cảm giác này thực sự rất khác biệt. Cho nên, Bảo Vy, mình thực sự rất muốn ở gần thằng bé nhưng lại không muốn quay lại với ba nó. Phải làm sao đây?” Tinh Vân băn khoăn, mặt chau mày rũ nhìn Bảo Vy.
Bảo Vy múc chén súp đẩy về phía cô nói: “Ăn một chút đi, ăn no sẽ thông minh hơn đấy.”
Đúng lúc này, trợ lý vào thông báo Đoàn Nam Phong và con trai đang ở bên ngoài chờ muốn gặp. Bảo Vy phấn khích đồng ý ngay nhưng Tinh Vân ngăn lại: “Không được, mình không gặp hắn đâu.”
“Tinh Vân, cậu làm ơn đi. “Tiểu soái ca” đó mình chỉ mới được nhìn từ phía xa. Nay người ta đã đến tận cửa, cậu còn định không cho mình cơ hội ôm ấp soái ca sao?” Bảo Vy van nài.
Nhưng Tinh Vân vẫn cương quyết xua tay: “Mình cũng muốn gặp thằng bé nhưng ba thì không dễ đối phó chút nào?”
Bảo Vy thản nhiên nói: “hiếm lắm mới có dịp ôm nựng hoàng tử bé. Cậu đừng làm mình đi uổng chuyến này. Còn với ba nó thì cùng lắm là cậu bị ăn thêm lần nữa thôi.”
Bảo Vy nói xong còn ôm bụng cười hô hố rất gian tà. Tinh Vân cắn môi nhào đến cù lét cô nhưng Bảo Vy cũng không vừa liền vùng dậy mở cửa ra chạy trốn.
Bảo Vy mở cửa nhanh chân chạy ra phía hành lang, Tinh Vân nhắm mắt đuổi theo lại vô tình nằm gọn vào lòng ai đó. Vòng tay quen thuộc ấm áp bao lấy cô. Ngẩng mặt lên mắt đối mắt với đôi mắt màu nâu nhạt trong veo. Trong tích tắc, đôi mắt ấy lóe lên ý cười.
Tinh Vân liền tỉnh táo lại, vùng tay ra khỏi người hắn, chỉnh sửa lại chiếc đầm ngủ màu tím sậm ngắn củn thiếu vải, xấu hổ quay một mạch đi về phòng. Bảo Vy một tay che miệng cười khúc khích, một tay vẫn đang che mắt hoàng tử bé của cô.
Đoàn Nam Phong bước theo sau Tinh Vân, bất giác mỉm cười trước dáng điệu xấu hổ của Tinh Vân.
-------------------
Chương mới đã được up rồi nhé mọi người. Tuần này mình hơi bận do nhiều việc phải hoàn tất trước kỳ nghỉ Phục Sinh cho nên tốc độ ra chương mới sẽ chậm hơn (1 tuần/chương). Nhưng mà mình sẽ cố gắng tranh thủ up nhanh nhất để phục vụ độ hóng của các bạn.
Có ai cổ vũ cho tinh thần của mình không nè?! Chứ up truyện lên mà không ai đọc là nản lắm luôn á. Hết muốn kể nữa.