• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Trầm Tương bỗng nhiên có chút chột dạ.

Một người đàn ông cao quý như Phó Thiếu Khâm khẳng định không thiếu bạn gái. Sở dĩ Phó Thiếu Khâm kết hôn với cô, đơn giản là để cho người mẹ sắp qua đời của hắn không còn điều gì tiếc nuối.

Nhưng có thế nào Trầm Tương cũng không nghĩ tới, bạn gái Phó Thiếu Khâm lại là Lâm Tịch Nguyệt.

Cuộc sống đối với cô mà nói thật sự là châm chọc.

Người đã từng áp bức cô càng ngày càng hạnh phúc càng nở mày nở mặt. Mà cô, tiền đồ bị hủy hết, chưa kết hôn đã mang thai, ngay cả cha đứa nhỏ trong bụng họ tên gì cũng không biết.

Nhìn đôi kim đồng ngọc nữ trước mắt này, Trầm Tương cảm giác mình giống như thằng hề.

Xem ra, Lâm Tịch Nguyệt để cho cô tới lấy hình của mẹ là giả, cố ý ở trước mặt cô khoe khoang bạn trai mới là thật.

Che giấu nội tâm chua xót, Trầm Tương bình thản nói: “Tôi là một cô gái dơ bẩn kiếm đâu ra một người chồng giàu có cơ chứ? Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, nếu Lâm gia có khách thì tôi sẽ không phiền nữa, đưa ảnh mẹ cho tôi, tôi lập tức đi ngay.”

Cô cũng không nhìn Phó Thiếu Khâm một cái, giống như bọn họ chưa từng quen biết nhau.

Phó Thiếu Khâm cũng không có phản ứng gì khác thường.

Vốn dĩ hắn không muốn tới Lâm gia, nhưng lại nghĩ dù thế nào Lâm Tịch Nguyệt cũng cứu mình một mạng cho nên hắn mới dành thời gian tới đây một chuyến.

Hắn cũng không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp được Trầm Tương.

Nhìn thấy hai người Trầm Tương và Phó Thiếu Khâm không quen biết nhau vợ chồng Lâm Chí Giang và Hứa Anh mừng thầm trong bụng.

Trầm Tương quả nhiên không biết, người đàn ông đêm hôm đó cô bồi ngủ không những không chết, còn trong một đêm trở thành người đàn ông tôn quý nhất Nam thành.

Lâm Tịch Nguyệt liếc nhìn cha mẹ, trách tội nói: “Trầm Tương, bạn trai tôi vừa tới cô định rời đi, cô cũng quá không nể tình rồi, làm như vậy bạn trai tôi còn tưởng rằng Lâm gia chúng tôi bạc đãi cô.”

Vừa quay đầu lại, Lâm Tịch Nguyệt nói với Phó Thiếu Khâm: “Anh Thiếu Khâm không biết, từ khi cô ta mười mấy tuổi Lâm gia đã nuôi cô ta ăn học, nhưng cô ta thì sao, đến học cũng không xong.”

Phó Thiếu Khâm chán ghét nhìn Trầm Tương một cái, nói với Lâm Tịch Nguyệt: “Nhân phẩm đê tiện như vậy về sau ít giao tiếp lại.”

“Nghe anh Thiếu Khâm của em, nhưng mà một bữa cơm cũng phải để cô ta ở đây ăn, tốt xấu gì cũng sống ở nhà chúng ta tám năm, cả nhà chúng ta đều rất thương cô ta.”

Thừa dịp Phó Thiếu Khâm không nhìn thấy, cô ta không quên cười khẩy với Trầm Tương một cái.

Cô ta chính là muốn Trầm Tương nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào ân ái của cô và Phó Thiếu Khâm.

Nếu không sợ bị Phó Thiếu Khâm phát hiện, Lâm Tịch Nguyệt thậm chí còn dám trực tiếp nói với Trầm Tương: Người đàn ông cô dâng hiến thứ quý giá nhất của con gái để cứu về, thật ra là người đàn ông tôn quý nhất Nam thành, hơn nữa người đàn ông này bây giờ là chồng tôi.”

Cô ta rất muốn tận mắt nhìn thấy Trầm Tương bị tức chết.

Thấy người Lâm gia không nhắc tới chuyện ảnh của mẹ, Trầm Tương dứt khoát nói: “Tôi ở lại ăn cơm.”

Cô đang lo cơm tối không có chỗ giải quyết.

Làm bóng đèn, bị người khác khinh thường, những thứ này đều không sao cả, chỉ cần có thể đem ảnh chụp của mẹ lấy về cũng không tính là uổng phí một chuyến.

Thấy cô ngồi xuống, Hứa Anh mới đưa hai tấm ảnh cho Trầm Tương, Trầm Tương nhìn ảnh mẹ nước mắt thiếu chút nữa rơi ra.

Mẹ chết như thế nào cô còn chưa điều tra rõ, lúc này lại muốn ở chỗ này ăn cơm, sỉ nhục trong lòng không cách nào nói rõ.

Cô nhất định phải lấy được số tiền Phó Thiếu Khâm đưa cho cô, chờ lấy được sẽ bắt tay điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ.

Nếu là Lâm gia hại mẹ, cô nhất định phải để cho bọn họ hoàn lại gấp trăm lần!

Đem ảnh chụp bỏ vào trong túi vải, Trầm Tương một mình ngồi ở một góc sô pha.

Người Lâm gia không quan tâm đến cô nữa, chỉ lo nói chuyện với Phó Thiếu Khâm.

“Tứ thiếu gia, ngài xem hôn sự của ngài và Tịch Nguyệt?” Lâm Chí Giang dùng giọng điệu nịnh bợ nói với Phó Thiếu Khâm, cực kỳ giống tư thái hèn mọn khi xưa gả con gái mình cho một gia đình giàu có làm tiểu thiếp.

“Tôi sẽ cưới con gái ông! Nhưng phải hai tháng sau.” Giọng Phó Thiếu Khâm lạnh nhạt xa cách đáp lại.

Hắn cảm thấy phản cảm đám người Lâm gia ở trước mặt người ngoài bàn luận về hôn sự.

Còn có Trầm Tương!

Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp với hắn, lại còn không thèm đếm xỉa đến.

Tuổi còn nhỏ, tâm cơ sao có thể thâm hậu như thế.

Nhìn thấy bộ dáng hững hờ của Phó Thiếu Khâm, Lâm Chí Giang làm trưởng bối cũng không dám phản bác gì, hắn khúm núm nói: “Hết thảy đều theo Tứ thiếu gia ngài an bài…”

Lâm Tịch Nguyệt lại làm nũng: “Anh Thiếu Khâm, người ta chờ không kịp, qua hai tháng nữa thời tiết lạnh, mặc áo cưới sẽ khó coi. Em nghĩ tháng này cử hành hôn lễ có được không?”

Phó Thiếu Khâm càng ghét phụ nữ làm nũng, nếu không phải Lâm Tịch Nguyệt từng hiến thân cho hắn thì chắc chắn hắn đã nhấc chân rời đi từ đời nào rồi.

Hắn lạnh lùng lặp lại: “Hôn kỳ định ở hai tháng sau!”

Lâm Tịch Nguyệt vô cùng xấu hổ cười: “Được…… Được.”

Quay đầu liền ác độc trừng mắt nhìn Trầm Tương.

Hai mắt Trầm Tương lúc này đang đảo liên tục các món ăn trên bàn, nên không chú ý bọn họ đang nói gì, hôn sự của bọn họ thì có liên quan gì đến cô.

Cô cảm thấy đói.

Hiện tại cô đang mang thai nên thường xuyên đói bụng.

Cảm nhận có ánh mắt ác độc đang nhìn mình, Trầm Tương xoay người nhìn về phía Lâm Tịch Nguyệt: “Chúng ta nên ăn cơm rồi phải không?”

Lâm Tịch Nguyệt: “…”

Cô ta có cảm giác như những điều mình làm đều thừa thãi.

Ngược lại Phó Thiếu Khâm không khỏi liếc mắt nhìn Trầm Tương một cái.

Dáng vẽ tự lấp cứng cỏi của của Trầm Tương làm hắn có chút rung động.

Người hầu bưng thức ăn lên, Trầm Tương liếc mắt một cái liền thấy được phần bánh pudding đào vàng kia.

Đó là món điểm tâm ngọt Lâm Tịch Nguyệt thích ăn nhất.

Bánh ngọt vừa mang lên, không đợi Lâm Tịch Nguyệt lấy, Trầm Tương liền gắp về phía mình.

“Cô…… ” Lâm Tịch Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Anh lại càng tức giận, lại ngại Phó Thiếu Khâm ở đây mà không dễ nổi giận, cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Trầm Tương à, dì không biết con lại thích ăn điểm tâm ngọt?”

“Ừm, trước giờ tôi vẫn luôn thích ăn nhưng không có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng ăn được rồi.” Trầm Tương vừa ăn vừa gật đầu.

“Ha ha!” Hứa Anh cắn răng cười: “Con còn muốn ăn gì nữa?”

Trầm Tương giương mắt nhìn xuống bàn ăn: “Hạt thông Quyết Ngư, tôm tươi, hoa Tây Lam……”

Trầm Tương biết đám người Lâm gia sẽ nguyền rủa cô trong bụng.

Nhưng, không phải bọn họ nhất định phải giữ cô lại ăn cơm sao?

Cục cưng trong bụng là người thân duy nhất của cô, để cục cưng ăn no một bữa mới là quan trọng nhất.

Trên đời này không ai thương cô, cô phải tự thương mình.

Trước mắt bao người, cô buông đũa nói: “Cơm ăn no rồi, tôi về đây.”

Lâm Tịch Nguyệt không thèm làm nũng với Phó Thiếu Khâm, giọng điệu đầy đố kỵ khiêu khích: “Trời tối rồi, cho nên cô phải vội vã trở về làm việc phải không?”

Trầm Tương cứng đờ.

Nghe Lâm Tịch Nguyệt sĩ nhục mình, cô hận không thể cào rách mặt cô ta.

Nhưng cô không thể bốc đồng.

Một khi động thủ, chắc chắn sẽ đánh nhau kịch liệt, Trầm Tương sợ tổn thương cục cưng trong bụng.

Cô nở nụ cười, hỏi: “Cô đối với nghề nghiệp này có phải rất hứng thú không?”

Lâm Tịch Nguyệt đắc ý cười khẩy: “Tôi chỉ là đang quan tâm cô mà thôi, sợ cô không cẩn thận nhiễm bệnh gì đấy rồi lại lây cho Lâm gia tôi.”

“Vậy tại sao còn mời tôi đến đây, hơn nữa còn để tôi lại ăn cơm? Tôi còn tưởng rằng cô đối với nghề kia cảm thấy hứng thú.” Lời nói Trầm Tương rất bình tĩnh, nhưng đủ làm cả nhà Lâm gia nghẹn chết.

Không ai chú ý tới, giờ khắc này đôi mắt hung ác nham hiểm của Phó Thiếu Khâm đang u ám nhìn Trầm Tương.

Một lát sau, hắn cầm lấy chìa khóa đứng dậy rời đi.

“Anh Thiếu Khâm, có phải anh giận rồi không…” Lâm Tịch Nguyệt đuổi theo.

“Nếu cô còn qua lại với hạng người này thì tôi bồi thường cho cô một phần tiền, sau đó hủy bỏ hôn ước!” Phó Thiếu Khâm chỉ để lại một câu rồi đi thẳng.

“Em biết rồi, anh Thiếu Khâm vì một người phụ nữ như vậy mà tức giận không đáng, em tiễn anh…” Lâm Tịch Nguyệt vội vàng đuổi theo.

“Con khốn sao chổi này, mày cố ý làm cho vị hôn phu Tịch Nguyệt tức giận bỏ đi có phải hay không! Mày cút ngay cho tao, chết quách đi cho rãnh nợ.”

Trầm Tương xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Hứa Anh lại hung tợn hét lên.

Trầm Tương quay đầu nhìn Hứa Anh: “…?”

“Ngày mai đưa tới đây cho tao năm vạn tệ!”

“Dựa vào cái gì! “Trầm Tương kích động hỏi.

“Dựa vào Lâm gia nuôi mày tám năm! Tám năm năm vạn, Lâm gia không có cắt cổ mày.” Hứa Anh biết, đừng nói năm vạn cho dù một vạn thìTrầm Tương cũng lấy không ra.

Lâm Tịch Nguyệt chính là muốn bức chết Trầm Tương.

Ngay cả Lâm Chí Giang cũng bị hành vi của Hứa Anh làm cho kinh ngạc.

Trầm Tương bị lời nói của Hứa Anh chọc cho tức cười: “Hai năm trước tôi thay thế con gái bà ngồi tù, chẳng lẽ không phải là để cho ta trả nợ?”

Hứa Anh cười lạnh: “Chỉ cần mày không sợ phần mộ của mẹ mình bị đào lên, không sợ mẹ mày phơi thây nơi hoang dã, thì mày có thể không trả?”

“Bà….. ” Hai tay Trầm Tương nắm chặt, giận dữ trừng Hứa Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK