Điện thoại là Phó Hành Thăng gọi tới.
Ngữ khí của ông cụ Phó vừa là mệnh lệnh, vừa là thương lượng: "Khâm nhi, con đã nói kết hôn với người phụ nữ kia là để an ủi mẹ con, ông bà nội bên này đã tự ý sắp xếp một buổi tiệc vào cuối tuần này, các cô gái danh môn vọng tộc ở kinh đô đều sẽ tới tham gia yến hội..."
“Tôi không đi!" Ông cụ còn chưa nói xong, Phó Thiếu Khâm đã vô tình cự tuyệt.
Ông cụ Phó đành phải nhún nhường: "Khâm nhi, con khoan cúp điện thoại, con nghe ông nội nói hết được không?"
Phó Thiếu Khâm: "......”
“Khâm nhi?”
“Tôi nghe đây!”
"Chuyện làm ăn của gia tộc Phó thị ông nội sẽ không hỏi đến, nhưng ông nội năm nay đã chín mươi sáu tuổi rồi, con không thể để cho ông trước khi chết cũng không nhìn thấy con lấy vợ sinh con chứ? Các cô gái tới tham gia yến hộ con nhìn trúng đương nhiên là tốt, nếu như con không nhìn trúng thì ông nội cũng không miễn cưỡng con." Nói đến cuối cùng, ông nội gần như đang khẩn cầu Phó Thiếu Khâm.
Phó Thiếu Khâm nhìn Lâm Tịch Nguyệt vẫn còn ướt trong mưa, thản nhiên đáp: "Có thể.”
Cúp máy, hắn nói với Lâm Tịch Nguyệt: "Mấy ngày nay cô chuẩn bị một chút, cuối tuần theo tôi về nhà họ Phó gặp ông nội.”
Hai con mắt Lâm Tịch Nguyệt sáng lên: "Tứ thiếu, anh... anh nói cái gì?”
“Đúng, theo tôi về gia tộc Phó thị gặp người lớn trong nhà." Phó Thiếu Khâm không chút thay đổi nói.
Hắn sẽ không chọn bất cứ người phụ nữ nào.
Phó Thiếu Khâm cả đời này cũng không liên hôn, càng không coi trọng bất kì một vị tiểu thư khuê các nào khác.
Vợ hắn đời này chỉ có thể là Lâm Tịch Nguyệt, cho dù giữa bọn họ không có tình cảm.
Cho dù không có trách nhiệm nhưng phần trách nhiệm đó vẫn phải có. Phó Thiếu Khâm sẽ không để cho người phụ nữ mình đã từng ngủ, giống như mẹ đi theo cha, cả đời vô danh vô phận.
Nếu đời này chỉ có thể là Lâm Tịch Nguyệt, vậy hắn dứt khoát mang Lâm Tịch Nguyệt đi gặp trưởng bối, vừa vặn cũng dập tắt hy vọng của các cô gái khác.
"Gặp trưởng bối, em thật sự gặp trưởng bối trong nhà của Phó thiếu, hì hì, em rất vui." Lâm Tịch Nguyệt lẩm bẩm, căn bản đã quên Phó Thiếu Khâm còn ở trước mặt: "Em phải mặc quần áo gì, em phải mặc thật đẹp, để đập nát dã tâm của những cô gái muốn cướp chồng em”
Nói xong, cô ta đột nhiên nhớ tới Phó Thiếu Khâm còn ở trước mặt, liền lập tức câm miệng, sau đó lấy lòng nói: "Tứ thiếu, anh yên tâm, cuối tuần em nhất định sẽ ăn mặc đoan trang lịch sự tao nhã, tuyệt đối không làm anh mất mặt. Hơn nữa em sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Phó Tứ thiếu, em nhất định sẽ nghe lời! Tạm biệt Tứ thiếu.”
Nói xong, Lâm Tịch Nguyệt lại quay người đi trong mưa.
“Đứng lại!" Phó Thiếu Khâm nhẹ nhàng hô một câu.
Hắn muốn cô ta chờ một lát để cho tài xế đưa về, cô ta là vị hôn thê của hắn, làm gì có đạo lý dầm mưa trở về.
Lâm Tịch Nguyệt lập tức xoay người, kinh hỉ nhìn Phó Thiếu Khâm: "Tứ thiếu, có phải anh muốn hỏi em chuyện của Trầm Tương không?”
Phó Thiếu Khâm: "Hả?”
"Vừa rồi anh bảo em phải nghe lời, nên em cũng không dám nói cho anh biết, nhưng em nghĩ em là vị hôn thê của anh em vẫn phải nhắc nhở anh, lúc đi học Trầm Tương học không giỏi, cả ngày ở trong quán bar lêu lổng, kết quả bị một ông già nhìn trúng muốn cái kia của cô ta, sau đó cô ta lỡ tay giết tên đàn ông đó rồi ngồi tù."
“Sau đó lúc ở trong tù, cô ta cũng không biết kiềm chế......” Lâm Tịch Nguyệt cố ý nói một nửa rồi dừng.
Cô ta đang quan sát vẻ mặt của Phó Thiếu Khâm.
Nhưng trên mặt Phó Thiếu Khâm bình tĩnh không chút gợn sóng.
Lâm Tịch Nguyệt tiếp tục nói: "Cô ta tiếp cận mẹ của anh nhất định là có mưu đồ, anh ngàn vạn lần đừng để cho cô ta lừa.. Kỳ thật em... em cũng biết đàn ông các anh, nhất là đàn ông nắm đại quyền như anh, bên người có mấy người phụ nữ là rất bình thường, em sẽ không đố kỵ."
“Chỉ là Trầm Tương thật sự rất bẩn, cuộc sống riêng rất loạn, em sợ cô ta sẽ làm anh...”
“Tứ thiếu......”
Phó Thiếu Khâm vẫn không nói gì.