• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?” Phó Thiếu Khâm cho rằng mình nghe lầm.

“Đưa cho tôi năm vạn tệ! Tôi cam đoan không quấy rầy cả nhà Lâm gia nữa.” Trầm Tương dùng giọng điệu cứng rắn nói lại một lần nữa.

Phó Thiếu Khâm bị cô chọc cười.

Cô thật đúng là biết thuận gió đẩy buồm.

“Là ai ngày mới hôm qua cam đoan với tôi, không bao giờ mở miệng hỏi tôi đòi tiền nữa?”

“Anh cảm thấy một người đã từng ngồi tù, mấy lần lạt mềm buộc chặt với anh lời nói có thể đáng tin sao?”

Phó Thiếu Khâm: “……”

Suýt nữa thì quên mất cô ta trơ trẽn cỡ nào.

Hắn tàn nhẫn cười lạnh với cô: “Vậy cô cảm thấy, tôi có thể vớt cô ra khỏi lao ngục, thì không thể đưa cô vào nữa?”

Trầm Tương: “……”

Cô biết, chơi với Phó Thiếu Khâm, cô chỉ có một con đường -thua.

Nhưng cô phải tìm cách kiếm được năm vạn, cô không thể để phần mộ của mẹ bị đào bới.

“Đúng vậy.” Cô rũ mắt, cười chua chát: “Anh muốn bóp chết tôi dễ như bóp chết một con kiến vậy.”

Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài.

Hắn vừa đi lại gần cô vừa hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Anh không có quyền hỏi đến việc riêng của tôi.” Cô nói.

Hắn dùng ngữ điệu khinh thường châm chọc: “Tôi xém chút nữa quên mất, Tịch Nguyệt nói cô buổi tối rất bận. Tôi cảnh cáo cô, trong thời gian hợp động, cô tốt nhất đừng làm những chuyện dơ bẩn, nếu không…”

“Nếu không…Nếu không…!”Trầm Tương đột nhiên bộc phát: “Tôi nợ anh sao, Phó Thiếu Khâm? Là anh nói tôi trăm phương ngàn kế muốn lừa gạt tài sản của anh nhưng tôi có chủ động tìm anh sao?”

Tôi chỉ nhận được ân huệ của mẹ anh trong tù, muốn báo đáp bà ấy nên mới đồng ý thỏa thuận với anh.

Thế thôi!

Tôi vừa ra tù, thật vất vả mới tìm được công việc chỉ kém một ngày là có thể lấy tiền lương, lại bị anh quấy rối.

Ngay cả tiền đi xe buýt trên người tôi cũng không có, anh bảo tôi lấy cái gì mà sống?

Lúc ở Lâm gia anh cũng nghe rồi, là bọn họ bảo tôi ở lại, tôi cũng đâu có muốn đi quấy rầy bọn họ, bọn họ từng tài trợ cho tôi suốt tám năm, bây giờ bọn họ bảo tôi trả lại cho bọn họ năm vạn! Nếu không trả, mộ mẹ tôi sẽ bị đào lên!

Anh nói cho tôi biết tôi lấy cái gì trả?”

Phó Thiếu Khâm bị chấn kinh.

Cho tới tận lúc này hắn cũng chưa từng thấy cô phải sợ hãi trước đều gì.

Không ngờ hôm nay lại đột nhiên bùng nổ.

Gào xong cô lại tự châm chọc cười nhạo: “Tôi vì sao phải hét vào mặt anh? Chẳng lẽ cần sự thương hại của anh sao? Ở trong mắt anh tôi chẳng qua là con kiến bé nhỏ có thể tùy ý giẫm đạp, tôi có điên đâu mà phải đi cầu sự ban ơn của anh, anh tưởng tôi bị tâm thần à?”

Nói xong, cô chạy về phòng mình, nhanh chóng sắp xếp quần áo cất vào trong túi rồi đi ra.

Sau đó bình thản nói: “Phó tiên sinh, tôi muốn chấm dứt giao dịch với anh.”

“Đơn phương hủy hợp đồng?”

Cô đáp: “Tôi biết, tôi phải trả tiền vi phạm hợp đồng, tiền tôi khẳng định không có, xin cho tôi thời gian một tuần, chờ tôi trở lại rồi tùy ý anh xử lý.”

Người đàn ông hứng thú hỏi: “Một tuần này cô đi đâu?”

“Đi chợ đen bán máu trước, bán đủ lộ phí tôi sẽ về quê viếng mộ mẹ tôi, sau khi trở về tùy anh làm gì tôi cũng không sao cả. Nếu anh lo lắng có thể phái người đi theo tôi.”

Nói xong, cô mở cửa phòng bước đi.

Nhưng phản xạ hắn nhanh, bắt được cánh tay cô kéo lại.

Phó Thiếu Khâm đưa cho cô một phong bì dày, giọng nói không chút cảm xúc: “Năm vạn, không có lần thứ hai!”

Cô kinh ngạc nhìn hắn không kịp phản ứng.

Sau đó nhận tiền, xoay người chạy về phòng mình, cửa đóng lại, nước mắt không ngừng chảy ra.

Bao đồ của cô ném bên chân hắn, hắn tò mò kéo một cái, bên trong chỉ có một hai bộ quần áo rẻ tiền, cốc kem đánh răng, một miếng xà bông thơm cùng với hai ba mươi đồng tiền lẻ.

Trầm Tương khóc một đêm, ngày hôm sau vành mắt sưng húp đỏ bừng.

May mắn Phó Thiếu Khâm sáng sớm đến công ty xử lý công việc không thấy cô, Trầm Tương thu dọn một chút liền đi bệnh viện thăm Hạ Thục Mẫn.

“Tương Tương, mắt con sao đỏ như vậy? “Hạ Thục Mẫn đau lòng hỏi.

“Không có, mẹ.” Vành mắt Trầm Tương lại đỏ.

Trầm Tương Không muốn bị Hạ Thục Mẫn nhìn thấy mình rơi lệ, cô xoay người chạy ra ngoài.

Hạ Thục Mẫn lại gọi điện thoại cho Phó Thiếu Khâm: “Con à, mỗi ngày con đều bận rộn công việc của công ty, mỗi buổi sáng đến tận hiếu đạo với mẹ chỉ có một mình Tương Tương, con dâu thật tốt, mẹ không biết có thể sống đến ngày nào, mẹ hy vọng nhanh chóng tham gia hôn lễ của hai đứa…”

Hạ Thục Mẫn cho rằng Trầm Tương đau lòng là bởi vì không tổ chức hôn lễ.

Thử hỏi có cô gái nào không khát vọng mặc áo cưới bước vào lễ đường cơ chứ?

Giống như bản thân, sống đến khi sinh mệnh sắp kết thúc cũng không có cơ hội mặc áo cưới.

Hạ Thục Mẫn muốn đem thiếu sót của bản thân bù đắp cho Trầm Tương.

“Mẹ, mẹ bị bệnh, con và Trầm Tương không nên làm long trọng.” Phó Thiếu Khâm khuyên nhủ.

“Con à, không cần long trọng, có hôn lễ mới viên mãn được.”

Phó Thiếu Khâm: “……”

Cách một lúc lâu, hắn trầm giọng đáp lại: “Con nghe lời mẹ.”

Hạ Thục Mẫn lập tức thư thái nói: “Chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mốt chính là ngày hoàng đạo, chuẩn bị một hôn lễ nhỏ, con đi tìm người chủ trì hôn lễ với một nhà hàng nào đấy là được rồi.”

Ngày mốt???

Đối với người bình thường mà nói quả thật có hơi vội vàng, nhưng đối với Phó Thiếu Khâm mà nói, muốn cử hành hôn lễ, đừng nói ngày mốt, ngày mai vẫn còn kịp.

“Vâng mẹ.” Phó Thiếu Khâm đáp.

Hạ Thục Mẫn cúp máy xong thì Trầm Tương trở về, cô cười nói: “Mẹ, hai ngày nay con bị cảm, nước mắt nước mũi cứ chảy mãi, đã làm cho mẹ chê cười rồi.”

“Tương Tương, mẹ muốn cho con một niềm vui bất ngờ.” Hạ Thục Mẫn kéo tay Trầm Tương nói.

“Bất ngờ gì ạ?” Trầm Tương bật thốt lên hỏi.

“Đã nói là bất ngờ, khẳng định không thể nói trước cho con biết.” Hạ Thục Mẫn thừa nước đục thả câu, sau đó lại xua đuổi cô: “Con không cần lúc nào cũng ở bên bà già này, hai ngày này con đi làm đẹp, mua thêm chút quần áo mới cho mình nhé.”

Biết rõ mình không có đồng nào, Trầm Tương cũng không tiện nói gì.

Nhưng mà vừa vặn nhân cơ hội này cô ra ngoài tìm việc làm, cô phải mau chóng tự lực gánh sinh…

Buổi chiều, Trầm Tương đến Lâm gia trả tiền.

Lúc chờ xe buýt, cô nghe được mấy người qua đường bàn tán sôi nổi: “Đúng là có tiền thì cái gì cũng dễ làm, chỉ cần chuẩn bị một ngày là có thể tổ chức hôn lễ.”

“Hiện tại cái gì cũng có sẵn, muốn tổ chức một hôn lễ thì có gì khó?”

“Gia tộc như Phó gia, nếu cử hành hôn lễ làm sao có thể khiêm tốn như vậy?”

“Em cũng cảm thấy là tiệc đính hôn chứ không phải tiệc cưới, kết hôn khẳng định sẽ long trọng hơn.”

“Chậc chậc, người có tiền thật là tốt, tiệc đính hôn lớn như vậy, một ngày là có thể chuẩn bị xong.”

Mấy người chờ xe đang say sưa thảo luận hôn lễ của Phó gia.

Phó gia?

Là ai đó của Phó Thiếu Khâm sao?

Trải qua đêm qua, cái nhìn của Trầm Tương đối với Phó Thiếu Khâm đã thay đổi, cảm thấy hắn cũng không phải là người đàn ông lạnh lùng vô tình như vậy.

Xe buýt đến, Trầm Tương lên xe đi tới Lâm gia.

Nhìn cô trong vòng một ngày có thể đem năm vạn tệ tới đặt ở trên bàn trà, Hứa Anh tức giận đến thất khiếu bốc khói: “Cô đi cướp đấy à?”

“Chuyện này không liên quan đến bà. Mời lập biên lai, sau này nợ nần giữa chúng ta xem như thanh toán xong.” Trầm Tương đưa giấy bút cho Hứa Anh.

Hứa Anh giơ tay đánh rớt: “Nếu tiền tới dễ dàng như vậy, đương nhiên cô không chỉ trả cho chúng tôi năm vạn thôi đâu!”

Trầm Tương: “……”

“Hứa Anh, Tịch Nguyệt!” Đúng lúc này, Lâm Chí Giang vào cửa liền kích động hô: “Tin tức đặc biệt tốt đây! Ngày mốt, Phó Thiếu Khâm muốn tổ chức lễ đính hôn với Tịch Nguyệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK