• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Tương nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, xem thường nhìn Lâm Tịch Nguyệt.

Biết thì sao?

Không biết thì sao?

Cô biết người Lâm gia khẳng định biết người đàn ông kia là ai! Cõ lẽ là bọn người Lâm gia muốn hại chết đối thủ cạnh tranh, nhưng không thể trắng trợn giết người nọ cho nên mới để cho cô đi tiễn người đàn ông kia một đoạn đường cuối cùng.

Nguyên nhân cái chết của anh ta, chắc chắn là ăn chơi quá độ dẫn đến đột tử mà thôi.

“Không muốn.” Trầm Tương nói.

Lâm Tịch Nguyệt lại giơ tay tát một cái nữa vào mặt Trầm Tương: “Cô không muốn biết cũng phải biết, hôm nay tôi chính là muốn đem tất cả chân tướng nói cho cô biết, tôi phải để cho cô trước khi chết làm một con quỷ minh bạch, cô biết vì sao cô phải ở lại Lâm gia chúng tôi tám năm không?”

Quả nhiên Trầm Tương ngước mắt lên nhìn Lâm Tịch Nguyệt.

Quả thật cô vẫn luôn muốn biết, vì sao lúc cô mới mười hai tuổi mẹ lại đưa cô đến Lâm gia gửi nuôi, vì sao Lâm gia đã đồng ý nuôi nấng cô lại xa lánh cô, sỉ nhục cô, khinh bỉ cô hết lần này tới lần khác?

Còn có nguyên nhân cái chết của mẹ, Trầm Tương đều vô cùng muốn biết.

Vẻ mặt Lâm Tịch Nguyệt dữ tợn đắc ý nhìn Trầm Tương: “Đó là bởi vì cô vốn……”

“Phanh!” Cửa lớn nhà kho bị một lực mánh phá vỡ từ bên ngoài.

Ngay sau đó, một đám người như ong vỡ tổ tiến vào.

“Thiếu…… Thiếu Khâm?” Lâm Tịch Nguyệt sợ tới mức mặt mày thất sắc.

Người Phó Thiếu Khâm mang đến dùng thủ đoạn đánh ngã đám du côn lưu manh bắt cóc Trầm Tương.

Duy chỉ còn có Lâm Tịch Nguyệt, đã bị dọa nói không ra lời.

Phó Thiếu Khâm đi tới trước mặt Trầm Tương đang bị trói trên cột. Lúc này mặt cô trắng bệch, lộ rõ vẻ bi thương và tuyệt vọng.

Nhưng, khi cô nhìn thấy Phó Thiếu Khâm mang theo người đến, trên mặt của cô lập tức có chút vui mừng, trên mặt từ từ khôi phục lại chút màu sắc. Lông mi của cô chớp chớp, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Giờ khắc này, cô đối với hắn có một loại tình cảm không nói nên lời.

Là một loại ỷ lại và dựa dẫm.

Hắn giận dữ cởi trói cho Trầm Tương, lúc này cô đã không còn chút sức lực nào để đứng nữa, Phó Thiếu Khâm nhanh tay kéo Trầm Tương đứng lên.

Hắn lạnh lẽo như quỷ sai dưới địa ngục, ôm Trầm Tương đi tới trước mặt Lâm Tịch Nguyệt, hắn không nói một câu liền nhấc chân đá về phía cô ta.

Giày mà Phó Thiếu Khâm mang là loại giày có tấm thép chuyên dụng cho quân sự, lực nhấc chân của hắn vừa mạnh vừa nhanh, nếu một cước này đá xuống, Lâm Tịch Nguyệt không chết cũng tàn.

Nhưng mà, khi chân Phó Thiếu Khâm còn thiếu chút nữa đá vào người Lâm Tịch Nguyệt, ánh mắt tức giận của hắn đối diện với khuôn mặt vô cùng ủy khuất của cô ta.

Chân hắn lại dừng lại.

Mũi chân của hắn chỉ mới vừa dính vào chóp mũi Lâm Tịch Nguyệt.

Đặt chân xuống, Phó Thiếu Khâm ôm Trầm Tương vừa đi ra ngoài, sau đó nói vọng vào bên trong: “Ngoại trừ cô ta, tất cả những người khác cắt lưỡi, đập nát xương cốt toàn thân, sau đó giao cho cảnh sát.”

“Vâng, Tứ gia!” Đám thủ hạ đưa mắt nhìn Phó Thiếu Khâm ôm Trầm Tương rời đi sau đó vội vàng hành sự.

Tiếng rống thê thảm vang vọng khắp nhà kho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK