• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Tương sợ hãi vùi đầu vào ngực Phó Thiếu Khâm, cả người đều run rẩy, cô biết Phó Thiếu Khâm tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy qua, cuối cùng hôm nay cũng thấy được hắn là người không nói hai lời.

Nhưng những người đó đáng bị như vậy.

Chẳng có gì đáng thương cả.

Cô cũng thiếu chút nữa đã bị Lâm Tịch Nguyệt tra tấn đến chết.

Chậm rãi ngẩng đầu, Trầm Tương nằm trên vai Phó Thiếu Khâm, ánh mắt vô tội nhìn về phía Lâm Tịch Nguyệt.

Trầm Tương bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ sau khi kiểm tra nói: "Chỉ là mô mềm bầm tím không có gì đáng ngại."

Trầm Tương thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vốn sợ hãi tới cực điểm cũng dần dần bình phục. Cô bị bắt cóc mấy ngày rồi, không biết mấy ngày nay dì Hạ như thế nào?

"Phó tiên sinh, cám ơn anh đã cứu tôi, dì Hạ... vẫn khỏe chứ?" Trầm Tương cảm kích nhìn Phó Thiếu Khâm, hỏi.

“Không khỏe!”

Trầm Tương: "... Dì Hạ làm sao...... xảy ra chuyện gì?”

“Đang ở phòng chăm sóc đặc biệt." Phó Thiếu Khâm mặt không chút thay đổi trả lời lại.

Khoảng thời gian này mỗi ngày Trầm Tương đều đến bệnh viện thăm Hạ Thục Mẫn, Hạ Thục Mẫn đã quen, đột nhiên Trầm Tương không ở bên cạnh Hạ Thục Mẫn liền phát bệnh, thân thể vốn đã càng ngày càng suy yếu giờ gặp thêm cú sốc xém chút nữa thì mất mạng.

Lúc đầu Phó Thiếu Khâm cho rằng Trầm Tương lấy được chiếc vòng kia sau đó đem đi bán rồi chạy lấy người, hắn dự định nếu tìm được Trầm Tương sẽ đem cô bằm thây vạn đoạn.

Lại không ngờ, Trầm Tương lại bị Lâm Tịch Nguyệt bắt cóc.

“Dì Hạ còn... còn sống phải không? Dì ấy còn sống? "Trầm Tương kích động bắt lấy tay Phó Thiếu Khâm: "Cầu xin anh, cầu xin anh dẫn tôi đi thăm dì Hạ, bây giờ tôi muốn đi thăm dì Hạ.”

Phó Thiếu Khâm đưa Trầm Tương tới phòng chăm sóc đặc biệt, cách một lớp kình trong suốt, Trầm Tương có thể nhìn thấy Hạ Thục Mẫn cả người cắm đầy ống đang hôn mê.

Trầm Tương lệ rơi đầy mặt.

Trên đời này cô đã không còn người thân, Hạ Thục Mẫn chính là ấm áp duy nhất trong lòng cô, không nghĩ tới cô đối với Hạ Thục Mẫn cũng quan trọng như vậy, bởi vì tìm không thấy cô nên bệnh tình của Hạ Thục Mẫn lại nghiêm trọng hơn.

"Dì Hạ...con xin lỗi, con xin lỗi... dì nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại, để con chăm sóc dì một thời gian nữa được không? Con đã không còn người thân, mẹ con cũng đã chết, dì Hạ... ô ô ô ô."

Phía sau, trợ lý Nghiêm Khoan của Phó Thiếu Khâm không nhịn được xúc động: "Tứ thiếu gia, trải qua khoảng thời gian quan sát, tôi cảm thấy... người phụ nữ này không giống như là người có mưu đồ gây rối với phu nhân, sau đó tôi lại điều tra một lần nữa, phạm nhân trong tù đều nói người phụ nữ này ở trong lao ngục quả thực có quan hệ rất tốt với phu nhân. Ngược lại..."

Nghiêm Khoan nhìn sắc mặt Phó Thiếu Khâm, tiếp tục nói: "Ngược lại là Lâm Tịch Nguyệt tiểu thư, cô ấy lại có thể làm ra chuyện như vậy, nếu như ngài tới trễ một bước, Trầm Tương đã bị Lâm Tịch Nguyệt cho..."

Nghiêm Khoan nói được một nửa liền không dám nói tiếp nữa.

Phó Thiếu Khâm vẫn chăm chú nhìn vào trong phòng bệnh, một hồi lâu mới lên tiếng: "Đi điều tra xem Trầm Tương và Lâm gia rốt cuộc có quan hệ gì.”

“Vâng, Tứ thiếu." Nghiêm Khoan nhận mệnh lệnh liền rời đi.

Phó Thiếu Khâm vừa quay đầu lại, Trầm Tương vẫn còn khóc đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt không chịu rời đi.

Đúng lúc này, bác sĩ đi ra nói: "Bệnh nhân tỉnh rồi.”

Trầm Tương sửng sốt, vọt vào phòng chăm sóc đặc biệt đầu tiên, nhào tới trước đầu giường Hạ Thục Mẫn, vội vàng gọi: "Mẹ, mẹ, mẹ..."

Hạ Thục Mẫn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trầm Tương ở trước mặt, bà vui mừng hỏi: "Tương Tương, con...... đi đâu ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK