Nước mắt Trầm Tương rơi xuống góc chăn của Hạ Thục Mẫn, cô có chút nghẹn ngào: "Con vừa mới vào công ty, phải phục tùng sự sắp xếp của cấp trên, cấp trên tạm thời quyết định phái con đi công tác vài ngày, không kịp thời đến thăm mẹ."
"Là mẹ không tốt, thân thể càng ngày càng yếu." Hạ Thục Mẫn nhìn khắp người mình đều là ống to ống nhỏ chua xót cười nói: "Mẹ cũng không biết, sau khi nhắm mắt lại còn có thể mở ra hay không..."
“Mẹ. Mẹ đừng nói như vậy, con không muốn mẹ rời khỏi con, mẹ rời khỏi con sẽ rất cô đơn, con ở trên đời này cũng không có người thân." Trầm Tương ôm Hạ Thục Mẫn, khóc đến ruột gan đứt ra.
Trầm Tương không trở về nhà mà ở lại bệnh viện chăm sóc Hạ Thục Mẫn, không chỉ lau người, gội đầu, mà còn cắt móng tay cho bà. Hạ Thục Mẫn vốn đang hấp hối khí sắc lại tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì có sự chăm sóc chu đáo của Trầm Tương, người con trai ruột Phó Thiếu Khâm hắn có vẻ dư thừa, nhiều khi hắn chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu giả này cười cười nói nói.
Mãi cho đến tối, sau khi Trầm Tương nhìn Hạ Thục Mẫn ngủ mới rời khỏi bệnh viện về tới nhà của hắn.
Về đến nhà, trước khi trở lại phòng ngủ của mình, Trầm Tương nói với hắn: "Thứ quý giá như vậy, tôi vẫn nên trả lại cho anh thì tốt hơn."
Vòng tay là lúc đến bệnh viện Phó Thiếu Khâm đeo lại cho Trầm Tương. Hắn nhìn Trầm Tương, không đưa tay lên nhận lấy mà nói: "Vòng tay này không phải cho cô mà dùng để làm cho mẹ tôi an lòng.”
Trầm Tương cười nhạt: "Tôi cũng chưa bao giờ vọng tưởng, anh sẽ tặng cho tôi thứ quý giá gì."
Trải qua chuyện lần này, Trầm Tương cũng nói với Phó Thiếu Khâm nhiều hơn: "Phó tiên sinh, lúc tôi và dì Hạ mới quen nhau, dì Hạ đã tiếp cận tôi trước, dì ấy thấy tôi còn nhỏ, đáng thương nên hay chăm sóc tôi, thường xuyên qua lại nên chúng tôi thân nhau.
Sau đó sức khỏe dì ấy không tốt, không hoàn thành được công việc, là tôi giúp dì ấy.”
Đó là tình bạn mà chúng tôi đã xây dựng trong tù.
Tôi không phải là kẻ nói dối với những mưu đồ bất chính như trong trí tưởng tượng của anh. Cũng xin anh, xử lý tốt quan hệ giữa anh và bạn gái Lâm Tịch Nguyệt. Tôi không muốn có họa sát thân lần thứ hai.
Nói xong, cô đặt vòng tay lên giá cổ bên cạnh hắn, không đợi hắn nói gì, cô liền xoay người vào phòng ngủ của mình.
Phó Thiếu Khâm đột nhiên có cảm giác hắn và cô cách xa ngàn dặm.
Đôi mắt lạnh thâm thúy không thấy đáy nhịn không được nhìn cô thêm một cái.
Cô lại trở về trạng thái bình tĩnh ung dung như trước, giống như thế giới xung quanh đều không liên quan đến cô.
Hắn đột nhiên suy nghĩ, chẳng lẽ cô không lợi dụng cơ hội mới sống sót sau tai nạn mà làm nũng, hoặc là tươi cười nịnh hắn một cái sao?
Cái gì cũng không có.
Cô giống như sống trong thế giới của chính mình.
Cô như vậy, không thể nào là một kẻ lừa đảo có mưu đồ gây rối.
Ngược lại giống như một linh hồn nhỏ yếu trải qua kiếp nạn, nhìn quen nhân thế âm hiểm, mà cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt.
Trái tim Phó Thiếu Khâm bị bóp nghẹt.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của hắn vang lên, cầm lên nhìn, là Lâm Tịch Nguyệt gọi tới. Hắn mở nút nghe, trầm thấp hỏi: "Chuyện gì!”
Lúc Lâm Tịch Nguyệt nói chuyện hàm răng không ngừng run rẩy: "Em biết lần này em chết chắc rồi, em không có ý gì khác em chỉ muốn nói lời xin lỗi với anh, sau khi nói rõ ràng với anh em lập tức biến mất vĩnh viễn trước mặt anh, Tứ thiếu anh có thể xuống gặp em một lần không? Nếu anh không xuống gặp em, em sẽ dầm trong mưa đợi cho đến khi anh xuống mới thôi."