• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Thiếu Khâm cũng không nhìn Trầm Tương một cái: “Cô nghe thấy rồi đấy.”

Trầm Tương loay hoay góc áo bẩn thỉu của mình, thanh âm rất nhỏ: “Tiên sinh, trò đùa này không buồn cười chút nào.”

Phó Thiếu Khâm cười lạnh một tiếng, cũng lớn tiếng hỏi: “Kết hôn với tôi chẳng lẽ không phải là ý đồ của cô sao?”

Ánh mắt sắc bén của Phó Thiếu Khâm xẹt qua khuôn mặt gầy gò của Trầm Tương, bốn mắt nhìn nhau, Trầm Tương sợ tới mức run rẩy quay đầu sang chỗ khác, Phó Thiếu Khâm lại hung hăng nắm cằm cô ép buộc cô nhìn mình.

Trầm Tương lúc này mới phát hiện, người đàn ông dưới đôi kính râm có một khuôn mặt rất đẹp, đẹp đến mức ông trời phải ganh ghét.

Âu phục của hắn chế tác tinh tế, vừa nhìn đã biết là xa xỉ phẩm.

Trầm Tương nhìn ra được thân phận của người đàn ông này rất tôn quý.

Trái lại với hắn, cô quần áo cũ kỹ mốc meo, đầu bù tóc rối bẩn thỉu mấy ngày không tắm rửa.

Hai người bọn họ đi đăng ký kết hôn?

Trầm Tương rũ mắt xuống, không tin vào sự thật hỏi: “Tiên sinh có phải cảm thấy tôi ở trong ngục giam hai năm không đụng đến đàn ông, cho nên khi nhìn thấy một người dơ bẩn ghê tởm như tôi liền muốn nhào tới?”

Phó Thiếu Khâm không nhịn được liếc cô thêm một cái.

Tuổi không lớn, nhưng răng nanh sắc bén, lại hết sức bình tĩnh, hắn càng nhìn càng thấy chán ghét: “Cô là đang cố ý chọc tức tôi, để tôi chú ý đến cô sao?”

Nói xong, không đợi Trầm Tương trả lời liền ra lệnh cho tài xế: “Đi cục dân chính!”

“Tôi căn bản không biết anh là ai! “Trầm Tương sợ hãi muốn mở cửa xuống xe.

Phó Thiếu Khâm trở tay ngăn cô ngồi xuống ghế, ánh mắt nham hiểm nhìn cô chằm chằm, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Cô gái, cô nghe cho kỹ, nếu cô muốn chết, tôi đưa cô lên đường ngay bây giờ!”

Trầm Tương bị dọa, nước mắt đảo quanh vành mắt, thanh âm lạnh lẽo: “Tôi… không muốn chết.”

“Đi cục dân chính!” Người đàn ông lại ra lệnh cho tài xế.

“Tứ thiếu gia, chúng ta cứ như vậy đi cục dân chính sao?” Trợ lý ngồi bên ghế lái phụ hỏi.

Phó Thiếu Khâm: “…?”

Trợ lý nhìn thoáng qua Trầm Tương, nói thẳng: “Thiếu phu nhân quần áo cũ nát, cả người dơ bẩn…”

“Về Phó gia!” Người đàn ông lại ra lệnh.

“Vâng, Tứ gia!” Tài xế khởi động động cơ.

Một tiếng rưỡi sau, xe dừng lại.

Trầm Tương xuống xe mới nhìn thấy Phó gia được nằm ở ngọn núi của những gia đình hào môn.

So với biệt thự ba ngày trước cô nhìn thấy, cách biệt một trời một vực.

Nơi này giống như hoàng cung.

Ngôi nhà ba ngày trước giống như một cái lồng giam đổ nát.

Người cướp đi lần đầu tiên của cô, chắc hẳn là một tử tù?

Tinh thần Trầm Tương hoảng hốt, cổ tay đã bị Phó Thiếu Khâm nắm chặt.

Cô thấp hơn hắn hơn một cái đầu, bước chân hắn lại dài, dáng vẻ bị hắn dắt đi rất giống như hắn đang dắt một con chó săn, hắn đi trước còn cô chạy theo sau.

Người hầu trong trạch viện thấy hắn liền khom người ân cần thăm hỏi: “Tứ thiếu gia, ngài đã trở lại.”

Hắn dắt Trầm Tương vòng qua phòng lớn đi tới hậu viện, đem Trầm Tương ném cho vài tên nữ giúp việc: “Tìm quần áo sạch sẽ cho cô ta tắm rửa!”

“Vâng, Tứ gia.” Vài nữ giúp việc vừa đáp, vừa mang Trầm Tương vào phòng tắm.

Nhất định phải thoát khỏi nơi này.

Cô không thể vừa ra tù, liền rơi vào trong tay một người đàn ông hận không thể giết chết cô nhưng còn muốn cùng cô đăng ký kết hôn.

Trầm Tương đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không có cảm giác được vài nữ giúp việc đã đem quần áo của cô cởi ra hơn phân nửa.

Các nữ giúp việc đưa mắt nhìn nhau.

Vết bầm trên cổ hình như là vết hôn?

Trầm Tương bình tĩnh lại bối rối cắn môi nói: “Tôi không quen người khác tắm rửa cho mình, mời mọi người đi ra ngoài, tôi tự mình tắm là được rồi.”

Một nữ giúp việc hỏi nàng: “Cô là….tứ thiếu gia nhặt về.”

Trầm Tương đoạt lấy đáp: “Giúp việc.”

“Vậy cô tự tắm đi!” Đám nữ giúp việc hờ hững xoay người rời đi.

Vừa ra ngoài, một nữ giúp việc trong đó còn âm dương quái khí hừ lạnh: “Còn tưởng rằng là người của Tứ thiếu gia, thì ra chỉ là giúp việc như chúng ta, vừa nhìn đã biết người không đứng đắn, sao xứng để cho chúng ta tắm rửa cho cô ta.”

Vừa nói xong cô ta nhìn thấy Phó Thiếu Khâm đứng ngay ngoài cửa phòng tắm, người giúp việc sợ tới mức lập tức câm miệng lại.

Trong phòng tắm Trầm Tương ở trước gương đỏ mặt nhìn mình.

Lần đầu tiên quý giá nhất của cô, người đàn ông đầu tiên mà cô chưa từng gặp, trong cuộc đời này cô sẽ không bao giờ nhìn thấy anh ta trông như thế nào nữa.

Nhắm mắt lại, nước mắt từ từ lăn dài xuống cổ.

“Cô quả nhiên là ả đàn bà dơ bẩn!” Một giọng nam hung ác vang lên.

Trầm Tương bối rối mở mắt.

Phó Thiếu Khâm đang chán ghét đánh giá cổ cô.

Trầm Tương hoảng loạn cầm lấy quần áo bao lấy thân thể, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: “Tôi mới vừa trong tù ra đã bị anh bắt cóc đến đây, tôi không biết anh, cho dù tôi có dơ bẩn cũng không liên quan đến anh.”

Ánh mắt Phó Thiếu Khâm càng chán ghét nhìn Trầm Tương, nhưng vẫn không nhìn ra cô đang diễn kịch.

Ả đàn bà này thật sự là một cao thủ lừa gạt.

“Tắm rửa xong cùng tôi đi đăng ký kết hôn, ba tháng sau chúng ta sẽ ly hôn với cô, sau đó tôi sẽ cho cô một khoản tiền, đến lúc đó cô muốn ở đây thêm một giây cũng không được.”

Trong sân, bởi vì Phó Thiếu Khâm ở đây, người hầu cũng không dám thở mạnh.

Vị này, là người mới lên nắm quyền của Phó gia, hắn có bao nhiêu tàn nhẫn thì bốn ngày trước những người hầu ở đây đều đã thấy qua.

Phó Thiếu Khâm là con trai thứ tư gia chủ đời trước của Phó gia, hắn và ba người anh trai của mình cũng không phải do một mẹ sinh ra, hắn là do tiểu tam sinh ra, Phó gia mặc dù là vọng tộc xa xỉ truyền thừa trăm năm, nhưng Phó Thiếu Khâm lại không có tư cách kế thừa nửa phần tài sản của Phó gia.

Ngay cả nhánh phụ của Phó gia, cũng có quyền thừa kế hơn hắn.

Lúc mười mấy tuổi, hắn bị lưu đày ra nước ngoài không cho phép trở về, cuối cùng hắn dựa vào sức mình nổ lực làm việc mới tìm được cơ hội về nước, nhưng mẹ của hắn lại bị người ta hãm hại vào tù.

Bắt đầu từ đó, Phó Thiếu Khâm làm việc đều cẩn thận bí mật. Cho đến ba ngày trước, hắn giả chết để làm kẻ địch xem thường, một lần tập kích thành công khống chế toàn bộ gia tộc Phó thị, cũng đuổi tận giết tuyệt đối thủ.

Phó gia bây giờ do Phó Thiếu Khâm định đoạt.

Nhớ lại quá khứ, Phó Thiếu Khâm bụng đầy u lãnh.

Mẹ ruột của hắn cũng không phải tự nguyện làm tiểu tam, là vợ cả của cha hắn vì muốn giữ chân chồng mình bên cạnh nên đã giở chút thủ đoan, lợi dụng mẹ của hắn để cha của hắn không li hôn với bà ta.

Đến khi mẹ biết cha đã có vợ thì đã mang thai chín tháng.

Vì muốn cho Phó Thiếu Khâm một gia đình hoàn chỉnh, mẹ hắn chịu hết tủi nhục, đến khi tuổi đã xế chiều lại bị hãm hại vào tù, vất vả lắm Phó Thiếu Khâm mới đón được mẹ ra ngoài thì bà cũng chỉ còn sống được ba tháng nữa.

Mẹ hắn chỉ có một tâm nguyện, là bảo hắn cưới bạn tù Trầm Tương làm vợ.

Mắt thấy mẹ sắp qua đời, Phó Thiếu Khâm chỉ có thể thuận theo tâm nguyện của bà mà làm.

Đêm trước khi đưa Trầm Tương ra tù, hắn đã cho người điều tra cô.

Phát hiện, người phụ nữ này ở trong ngục tiếp cận mẹ hắn căn bản là không có ý gì tốt.

“Không xong rồi Tứ thiếu gia.” Tiếng kêu sợ hãi của người hầu làm rối loạn suy nghĩ của Phó Thiếu Khâm.

Phó Thiếu Khâm rùng mình: “Hét cái gì!”

“Người phụ nữa kia…… Nhảy cửa sổ chạy trốn rồi.” Người giúp việc run rẫy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK