Trước hoàng hôn, Trầm Tương đi ra từ cửa ngục giam.
Cô được ra ngoài một ngày.
Cô nắm chặt địa chỉ trong tay, ngồi lên xe, lúc sắc trời gần tối xe chạy đến một căn biệt thự cũ kỹ ở giữa sườn núi.
Người gác cổng mang theo Trầm Tương đi vào trong.
Bên trong nhà tối đen một mảnh, vừa vào cửa có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, không đợi Trầm Tương kịp thích ứng thì một cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.
Theo đó, một hơi thở cực nóng phả vào mặt cô: “Cô chính là gái… mà bọn họ tìm đến để tôi hưởng thụ trước khi chết phải không?”
Gái…?
Nước mắt Trầm Tương tràn mi.
Trầm Tương bị dọa đến thanh âm đều run rẩy: “Anh…… sắp chết sao?”
“Ừ! Hối hận vì đã nhận đi chuyến này phải không? “Người đàn ông âm thầm cười lạnh.
“Không hối hận.” Trầm Tương buồn bã nói.
Cô không có chỗ cho sự hối hận.
Bởi vì mẹ còn đang chờ tiền của cô để cứu mạng.
Trong phòng tối đen, cô không nhìn thấy diện mạo của người đàn ông, chỉ biết người đàn ông này căn bản không giống người sắp chết, hai tiếng đồng hồ sau, người đàn ông cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Là đã chết sao?
Trầm Tương không còn tâm trí để sợ hãi, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi biệt thự.
Trong bầu trời đêm mưa lạnh, cô đội mưa chạy tới Lâm gia.
Lúc tới nơi cũng đã mười một giờ đêm, cửa lớn Lâm gia đóng chặt, nhưng Trầm Tương có thể nghe được tiếng hoan hô trong nhà, giống như có hoạt động gì đó đáng để chúc mừng.
“Mau mở cửa ra, mau đưa tiền cho tôi, tôi phải đi cứu mẹ …… Mở cửa! Mở cửa!”
Cửa chính vẫn không nhúc nhích.
Mưa gió ngày càng lớn, khiến cho Trầm Tương mơ mơ hồ hồ có chút đứng không vững, nhưng cô nhất định phải giữ vững tinh thần dùng hết sức đập cửa: “Mở cửa!”
Cạch!
Cửa lớn được đẩy ra, ánh mắt tuyệt vọng của Trầm Tương lóe lên một tia sáng.
Người trong cửa lộ ra ánh mắt khinh bỉ chán ghét đánh giá Trầm Tương.
Trầm Tương biết, bộ dáng hiện tại của mình so với ăn mày còn không bằng.
Cô bất chấp hình tượng của mình, chỉ nhào tới trước mặt người mở cửa, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin: “Chuyện các anh bảo tôi làm tôi đã hoàn thành rồi, mau đưa tiền cho tôi, mạng mẹ tôi không chờ được, cầu xin…”
“Mẹ cô chết rồi, cho nên cô không cần tiền nữa.” Người mở cửa đem một cái khung ảnh màu đen ném ở trong mưa, sau đó vô tình đóng cửa lớn lại.
“Cái gì?” Trầm Tương bàng hoàng
Rất lâu sau, cô mới không kìm được mà phát ra một tiếng khóc chói tai: “Mẹ……”
“Mẹ tôi chết rồi… mẹ tôi chết rồi…” Trầm Tương ôm di ảnh mẹ, cuộn mình trong mưa thì thào tự nói.
“Chuyện tôi đồng ý với các người tôi đã làm rồi, các người lại không cứu sống được mẹ tôi, trả mẹ lại cho tôi, đồ lừa đảo, cả nhà các người sẽ không được chết tử tế… lừa đảo, lừa đảo, lừa đảo, tôi nguyền rủa cả nhà các người không được chết tử tế…”
Trầm Tương khóc ngất ở ngoài cửa lớn của Lâm gia.
Ba ngày sau khi tỉnh lại, cô lại bị đưa vào tù.
Suốt ba ngày cô cứ mê man không tỉnh cho nên được đưa vào khu phòng bệnh, sau khi hạ sốt mới được đưa về khu phòng giam.
Vài nữ phạm nhân vây quanh Trầm Tương.
“Tôi còn tưởng rằng cô ta được bảo lãnh ra ngoài thì từ nay về sau được tự do rồi, sao mới có ba ngày đã bị đưa trở về?”
“Nghe nói cô ta bị đưa ra ngoài để người khác chơi đấy.”
Một cô gái đầu gấu kéo tóc Trầm Tương cười âm độc: “Con khốn nạn này sao số lại tốt như vậy!”
Cô ta nói xong lại tiếp tục giật tóc của Trầm Tương.
Trầm Tương ngay cả mí mắt cũng không nhấc nổi.
“Đánh chết cô ta đi, để cô ta đi đoàn tụ với mẹ của mình.”
Một đám phụ nữ đang muốn lột quần áo của cô ra, thì bên ngoài có một âm thanh nghiêm khắc vang lên: “Làm gì đấy!”
Người phụ nữ đầu gấu kia giả vờ mĩm cười thân thiện: “Trầm Tương bị bệnh, chúng tôi đang quan tâm cô ấy.”
Quản giáo cũng không trả lời, chỉ hô số hiệu của Trầm Tương: “036, đi ra!”
Trầm Tương bước ra, lo lắng hỏi: “Tôi lại phạm sai lầm gì sao?”
“Cô được phóng thích rồi.” Mặt quản giáo không chút thay đổi đáp lại.
Trầm Tương cho rằng mình bị ảo giác, mãi đến khi cô bước ra khỏi cửa nhà giam, mới ý thức được đây là sự thật.
Cô mừng rỡ rơi lệ nỉ non: “Mẹ, con không thể cứu mạng mẹ, mẹ có thể tha thứ cho con không, bây giờ con đi thăm mẹ, mẹ chôn ở đâu…”
“Là Trầm tiểu thư phải không?” Một giọng nam lạnh lùng vang lên.
Đứng trước mắt Trầm Tương là một người đàn ông mặc âu phục mang giày da bóng loáng, phía sau anh là một chiếc xe hơi màu đen, qua lớp cửa kính cô mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm đang chăm chú nhìn mình.
Cô gật đầu: “Phải, anh là…”
Người đàn ông không trả lời, chỉ xoay người cung kính nói với người đàn ông đeo kính râm trong xe: “Tứ thiếu gia, là cô ấy.”
“Cho cô ta lên!” Người đàn ông đeo kính râm ra lệnh.
Trầm Tương ngẩn ngơ liền bị đẩy vào trong xe, cô ngồi song song với hắn cho nên có thể cảm nhận được sát khí trên người hắn tỏa ra.
Trầm Tương cảm thấy mạng của mình đang nằm ở trong tay của người đàn ông này.
“Tôi là Phó Thiếu Khâm.” Người đàn ông lạnh lùng tự giới thiệu.
Trầm Tương không khỏi run rẩy, sợ hãi hỏi: “Kỳ thật không phải tôi được thả ra… Mà là sắp bị tử hình đúng không?”
“Đưa cô đi đăng ký kết hôn!” Phó Thiếu Khâm ghét bỏ không muốn nhìn cô thêm một cái.
Trầm Tương bỗng cảm thấy giọng nói của anh ta có chút quen tai, rất giống giọng nói của người đàn ông đã chết vào đêm hôm đó.
Nhưng, người đàn ông kia đã chết rồi.
“Anh nói cái gì?” Cô cho rằng mình nghe lầm.