Phó Thiếu Khâm đi ra ban công nhìn ra ngoài, trời thật sự đang đổ mưa, hắn quét mắt nhìn ra bên ngoài thấy một người phụ nữ quỳ gối ở đấy, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Phó Thiếu Khâm cầm ô đi xuống.
“Tứ thiếu, Tứ thiếu... anh thật sự chịu xuống nhìn em." Môi Lâm Tịch Nguyệt lạnh đến tím tái, cô quỳ bò đến trước mặt Phó Thiếu Khâm, ôm lấy chân Phó Thiếu Khâm: "Tứ thiếu, anh nghe em nói, nghe em nói xong anh đánh chết em em đều cam tâm tình nguyện, chỉ cầu anh cho em một cơ hội giải thích.”
Nhìn người phụ nữ khúm núm đê tiện trước mắt này, Phó Thiếu Khâm trong lòng vô cùng chán ghét, ngày hôm qua thiếu chút nữa là đá chết cô ta rồi.
Cuối cùng bởi vì lí do cô ta từng dùng thân thể cứu sống hắn, mới có thể để cho hắn có cơ hội thành công giành được quyền khống chế tập đoàn Phó thị.
Trong thời khắc đó, chân hắn đã không đá lên người cô ta.
Nhưng, trong lòng chán ghét Lâm Tịch Nguyệt lại càng ngày càng tăng.
Người phụ nữ này, hoàn toàn không ngoan ngoãn, bất lực như đêm cô ta cứu mạng hắn. Hắn rõ ràng cũng đã hứa hẹn với cô ta, hai tháng sau hắn sẽ cưới cô ta làm vợ, nhưng cô ta vẫn liên tiếp làm ra nhiều chuyện khiến hắn nổi giận.
Nhìn Phó Thiếu Khâm không có ý nhấc chân rời đi, Lâm Tịch Nguyệt nâng mặt lắp bắp nói: "Tứ thiếu gia, trước kia khi anh bị gia tộc Phó thị lưu đày ra nước ngoài, em đã bắt đầu thích anh, nhưng em cũng biết anh là một người làm đại sự, khi anh còn chưa nắm được quyền khống chế gia tộc Phó thị, anh sẽ không nghĩ đến việc có bạn gái.
Em chỉ có thể yên lặng chờ đợi, hơn nữa luôn có khát vọng giúp đỡ anh.
Rốt cục có một ngày em cũng đợi được cơ hội có thể cứu sống anh, em dùng thân thể của mình cứu sống anh, nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả cho anh, em biết em không xứng với anh, mười người như em cũng không xứng với anh.
Nhưng mà, là anh chính miệng nói muốn cưới em.
Anh đã ước hẹn hôn lễ hai tháng sau sẽ tổ chức, nhưng lúc này anh lại cùng Trầm Tương cử hành hôn lễ, đổi lại người khác cũng sẽ tức giận như em mà thôi. Em yêu anh nhiều lắm... Thiếu Khâm.
Em thấy anh cùng người phụ nữ khác cử hành hôn lễ, em thật sự không chịu nổi, cho nên mới tìm người làm khó dễ Trầm Tương, em không nghĩ tới đám du côn lưu manh kia sẽ đoạt chiếc vòng của Trầm Tương, tới tận bây giờ em chưa từng nghĩ giết Trầm Tương đi tìm chết, em chỉ muốn buộc cô ta rời khỏi anh mà thôi.
Em không muốn mất anh, em yêu anh, Phó Tứ thiếu.
Xin lỗi.
Sau này, em vĩnh viễn sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Nói xong, Lâm Tịch Nguyệt liền buông chân Phó Thiếu Khâm ra, chuẩn bị đứng dậy xoay người rời đi.
Phó Thiếu Khâm ném ô, sau đó đỡ Lâm Tịch Nguyệt dậy.
Một tay Lâm Tịch Nguyệt đặt vào trong ngực hắn: "Tứ thiếu gia, anh... anh tha thứ cho em rồi phải không? Anh tha thứ cho em rồi?"
Phương pháp bán thảm thế này, là chiêu mẹ đã dạy cho cô ta.
Chiêu này quả nhiên dùng rất hiệu quả.
Phó Thiếu Khâm bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, hai tháng sau tôi sẽ lấy cô làm vợ thì tuyệt đối không nuốt lời, làm vị hôn thê của Phó Thiếu Khâm tôi, từ nay về sau cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.”
"Sẽ không, sẽ không Tứ thiếu, em nghe lời, em nhất định nghe lời, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa!"
Lúc này, điện thoại của Phó Thiếu Khâm vang lên, hắn cầm lên lập tức nhận máy: "Alo...”