Cũng không biết Cảnh Thịnh Kiêu đã bị ai lụm mất đi liêm sỉ, sắc mặt nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Chúng ta cũng có thể bắt đầu lại.”
Lâm Nhiễm Trần nhân lúc hắn không chú ý đến, lặng lẽ ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
Trong lòng cậu không ngừng mắng mỏ, hắn đùa với cậu chắc, chia tay xong cậu chạy khỏi hắn còn không kịp cớ gì lại phải tự chui đầu vào rọ như thế?
Cậu nhìn anh nói với vẻ mặt đầy lãnh đạm: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không bắt đầu lại với anh.”
Trái ngược với nó lại chính là phần nội tâm đang không ngừng hú hét, hay lắm Trần ơi, mày nói hay lắm!
Mau chóng cút đi đồ tra công vô liêm sĩ!
Những tưởng Cảnh Thịnh Kiêu sẽ rời đi với vẻ thất vọng và chán nản, thế nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với nó.
Cũng không biết lời cậu lại chạm trúng dây thần kinh nào của hắn, gương mặt hắn hoáng chốc đen lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đến cậu hệt như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào trong bụng.
Im lặng được một lúc, ít lâu sau cuối cùng cậu cũng nghe thấy hắn lên tiếng: “Có phải em vì thằng đó mà không muốn quay lại với anh không?”
Trên đầu Lâm Nhiễm Trần xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, thằng đó là thằng nào?
Anh trai phản diện à, rốt cuộc mạch não của anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy?
Cậu nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?” Cậu thực sự không thể theo kịp lối suy nghĩ khùng điên trong đầu hắn.
“Ý trên mặt chữ!” Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Em tốt nhất nên nói rõ cho anh biết rốt cuộc em cùng cái người tên Tùy Nhiên đó có quan hệ gì, bằng không bây giờ anh lập tức đánh gãy chân em ra làm gậy đánh bóng!”
Từng câu từng chữ hắn thốt lên đều chứa đầy sự đe dọa, ngữ điệu hung hăng như rằng bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện điều mình vừa nói với cậu.
Giọng cậu lúc này đã bắt đầu run run: “Anh, anh đừng có hù dọa tôi.”
Đáp lại cậu là một ánh nhìn sắc lạnh cùng với sự khẳng định chắc nịch đến từ anh: “Em nên biết anh là người nói được làm được.”
Lâm Nhiễm Trần tất nhiên biết rõ điều đó, thế nên khi vừa nhìn thấy hắn cậu mới có thái độ hoảng sợ đến như vậy, chỉ hận bản thân không thể ngay lập tức cút xa khỏi tầm mắt hắn.
Trong nguyên tác có một phân cảnh của phản diện khiến cậu vừa thích thú cũng vừa sợ hãi.
Sau khi thụ chính gặp nạn xém bị nam tám cưỡng ép làm ra chuyện đồi bại, phản diện đã hứa với thụ chính rằng mình sẽ mang thứ đồ kia của nam tám cắt xuống.
Đọc đến đoạn đó, cậu đơn giản nghĩ hắn vì muốn làm cho thụ chính vui nên mới nói ra những lời đó, thụ chính tất nhiên cũng không ngoại lệ nên chỉ nhìn hắn mỉm cười nói cảm ơn.
Không ngờ phản diện lại thực sự thực hiện điều nó, mặc dù phân cảnh đó miêu tả có phần thiên hướng mười tám cộng và hơi dơ một tí nhưng đoạn của quỷ của nam tám bị cắt xuống khiến cậu hả dạ vô cùng.
Cho chừa cái tật gặp ai cũng muốn kéo khóa quần xuống.
Bây giờ người đối mặt với lời đe dọa của hắn lại là Lâm Nhiễm Trần, vì đôi chân nhỏ bé đáng thương của mình, cậu không thể không nuốt ngược cục tức này vào bên trong nhẫn nhịn giải thích.
“Tùy Nhiên cậu ấy là bạn thân của tôi.”
Cảnh Thịnh Kiêu nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Có thật không? Em không lừa gạt anh đấy chứ?”
“Tôi cũng đâu rảnh rỗi đến mức đó.”
Xin lỗi hắn chứ cậu vẫn còn yêu quý đôi chân của mình lắm, bây giờ có dại gì đâu mà nói dối, lỡ chọc điên tên tra công này thì cậu biết trốn vào đâu cho thoát đây?
Cảnh Thịnh Kiêu tạm thời tin tưởng cậu, nhưng để chắc ăn hơn, hắn vẫn phải gọi điện nhờ trợ lí mình điều tra kỹ về thông tin của cái người này.
“Anh mừng vì em vẫn còn độc thân.”
Chẳng hiểu sao vào lúc này miệng mồm Lâm Nhiễm Trần lại hoạt động nhanh hơn cả não, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: “Ai nói tôi vẫn còn độc thân?”
Nét vui mừng trên mặt hắn thoáng chốc biến thành sự trầm mặc, cậu không còn độc thân, rốt cuộc là tên chó chết nào đã nhân cơ hội hắn không ở đây dám cỗm người của hắn đi mất?
Cảnh Thịnh Kiêu lúc này rất không vui, hắn muốn tiếp tục chất vấn cậu về kẻ đó nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa mình cùng đối phương, quả thực vẫn chưa đủ quyền hạn để bắt cậu cái gì cũng phải thuận theo ý mình.
Cậu quen được thì cứ quen đi, sớm muộn gì hai người cũng chia tay mà thôi!
Tạm thời hắn sẽ không động tay động chân đến mối quan hệ của cậu cùng nửa kia, thế nhưng về việc theo đuổi cậu, hắn nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Cậu cùng hắn dây dưa ở đây cũng đã một lúc lâu, cứ ngỡ tác dụng của thuốc sẽ sớm biến mất thế nhưng cậu thực sự đã nhầm, cái gì mà không còn chứ thậm chí cả người cậu còn trở nên nóng bức khó chịu hơn bao giờ hết.
Lâm Nhiễm Trần bị hắn đè phía dưới thân không ngừng cựa quậy cơ thể, quần áo trên người vốn đã không chỉnh tề lại vì hành động của cậu lộ ra một mảng da thịt trắng nõn đối với hắn chẳng khác gì đang khiêu khích dục vọng của mình.
Khó thể kiếm nén được lí trí của mình, Cảnh Thịnh Kiêu nắm bắt cơ hội này cúi đầu nhắm thẳng đến đôi môi đang không ngừng mấp máy kia mà hôn xuống.
Hắn vừa hôn vừa không ngừng đưa tay lên để vuốt ve cơ thể cậu.
“Ưm… ư…” Cùng hắn hôn môi, cả cơ thể cậu gần như hoàn toàn bị chi phối bởi dục vọng, không ngừng tìm cách níu kéo sự ngọt ngào này do hắn mang lại.
Đáng tiếc ngay lúc cả hai vẫn đang triền miên, hắn bất ngờ đẩy cậu ra, tiếc nuối dừng lại nụ hôn sâu vẫn còn đang dang dở.
Lâm Nhiễm Trần không ngừng bị dục vọng tra tấn, cậu không thể ý thức được tất cả hành động cùng cảm xúc của mình.
Bị hắn đẩy ra một cách đột ngột như vậy khiến cậu cảm thấy cực kỳ tủi thân, vô thanh vô tức rơi nước mắt, khóc…
Lâm Nhiễm Trần nhân lúc hắn không chú ý đến, lặng lẽ ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
Trong lòng cậu không ngừng mắng mỏ, hắn đùa với cậu chắc, chia tay xong cậu chạy khỏi hắn còn không kịp cớ gì lại phải tự chui đầu vào rọ như thế?
Cậu nhìn anh nói với vẻ mặt đầy lãnh đạm: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không bắt đầu lại với anh.”
Trái ngược với nó lại chính là phần nội tâm đang không ngừng hú hét, hay lắm Trần ơi, mày nói hay lắm!
Mau chóng cút đi đồ tra công vô liêm sĩ!
Những tưởng Cảnh Thịnh Kiêu sẽ rời đi với vẻ thất vọng và chán nản, thế nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với nó.
Cũng không biết lời cậu lại chạm trúng dây thần kinh nào của hắn, gương mặt hắn hoáng chốc đen lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đến cậu hệt như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào trong bụng.
Im lặng được một lúc, ít lâu sau cuối cùng cậu cũng nghe thấy hắn lên tiếng: “Có phải em vì thằng đó mà không muốn quay lại với anh không?”
Trên đầu Lâm Nhiễm Trần xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, thằng đó là thằng nào?
Anh trai phản diện à, rốt cuộc mạch não của anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy?
Cậu nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?” Cậu thực sự không thể theo kịp lối suy nghĩ khùng điên trong đầu hắn.
“Ý trên mặt chữ!” Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Em tốt nhất nên nói rõ cho anh biết rốt cuộc em cùng cái người tên Tùy Nhiên đó có quan hệ gì, bằng không bây giờ anh lập tức đánh gãy chân em ra làm gậy đánh bóng!”
Từng câu từng chữ hắn thốt lên đều chứa đầy sự đe dọa, ngữ điệu hung hăng như rằng bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện điều mình vừa nói với cậu.
Giọng cậu lúc này đã bắt đầu run run: “Anh, anh đừng có hù dọa tôi.”
Đáp lại cậu là một ánh nhìn sắc lạnh cùng với sự khẳng định chắc nịch đến từ anh: “Em nên biết anh là người nói được làm được.”
Lâm Nhiễm Trần tất nhiên biết rõ điều đó, thế nên khi vừa nhìn thấy hắn cậu mới có thái độ hoảng sợ đến như vậy, chỉ hận bản thân không thể ngay lập tức cút xa khỏi tầm mắt hắn.
Trong nguyên tác có một phân cảnh của phản diện khiến cậu vừa thích thú cũng vừa sợ hãi.
Sau khi thụ chính gặp nạn xém bị nam tám cưỡng ép làm ra chuyện đồi bại, phản diện đã hứa với thụ chính rằng mình sẽ mang thứ đồ kia của nam tám cắt xuống.
Đọc đến đoạn đó, cậu đơn giản nghĩ hắn vì muốn làm cho thụ chính vui nên mới nói ra những lời đó, thụ chính tất nhiên cũng không ngoại lệ nên chỉ nhìn hắn mỉm cười nói cảm ơn.
Không ngờ phản diện lại thực sự thực hiện điều nó, mặc dù phân cảnh đó miêu tả có phần thiên hướng mười tám cộng và hơi dơ một tí nhưng đoạn của quỷ của nam tám bị cắt xuống khiến cậu hả dạ vô cùng.
Cho chừa cái tật gặp ai cũng muốn kéo khóa quần xuống.
Bây giờ người đối mặt với lời đe dọa của hắn lại là Lâm Nhiễm Trần, vì đôi chân nhỏ bé đáng thương của mình, cậu không thể không nuốt ngược cục tức này vào bên trong nhẫn nhịn giải thích.
“Tùy Nhiên cậu ấy là bạn thân của tôi.”
Cảnh Thịnh Kiêu nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Có thật không? Em không lừa gạt anh đấy chứ?”
“Tôi cũng đâu rảnh rỗi đến mức đó.”
Xin lỗi hắn chứ cậu vẫn còn yêu quý đôi chân của mình lắm, bây giờ có dại gì đâu mà nói dối, lỡ chọc điên tên tra công này thì cậu biết trốn vào đâu cho thoát đây?
Cảnh Thịnh Kiêu tạm thời tin tưởng cậu, nhưng để chắc ăn hơn, hắn vẫn phải gọi điện nhờ trợ lí mình điều tra kỹ về thông tin của cái người này.
“Anh mừng vì em vẫn còn độc thân.”
Chẳng hiểu sao vào lúc này miệng mồm Lâm Nhiễm Trần lại hoạt động nhanh hơn cả não, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: “Ai nói tôi vẫn còn độc thân?”
Nét vui mừng trên mặt hắn thoáng chốc biến thành sự trầm mặc, cậu không còn độc thân, rốt cuộc là tên chó chết nào đã nhân cơ hội hắn không ở đây dám cỗm người của hắn đi mất?
Cảnh Thịnh Kiêu lúc này rất không vui, hắn muốn tiếp tục chất vấn cậu về kẻ đó nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa mình cùng đối phương, quả thực vẫn chưa đủ quyền hạn để bắt cậu cái gì cũng phải thuận theo ý mình.
Cậu quen được thì cứ quen đi, sớm muộn gì hai người cũng chia tay mà thôi!
Tạm thời hắn sẽ không động tay động chân đến mối quan hệ của cậu cùng nửa kia, thế nhưng về việc theo đuổi cậu, hắn nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Cậu cùng hắn dây dưa ở đây cũng đã một lúc lâu, cứ ngỡ tác dụng của thuốc sẽ sớm biến mất thế nhưng cậu thực sự đã nhầm, cái gì mà không còn chứ thậm chí cả người cậu còn trở nên nóng bức khó chịu hơn bao giờ hết.
Lâm Nhiễm Trần bị hắn đè phía dưới thân không ngừng cựa quậy cơ thể, quần áo trên người vốn đã không chỉnh tề lại vì hành động của cậu lộ ra một mảng da thịt trắng nõn đối với hắn chẳng khác gì đang khiêu khích dục vọng của mình.
Khó thể kiếm nén được lí trí của mình, Cảnh Thịnh Kiêu nắm bắt cơ hội này cúi đầu nhắm thẳng đến đôi môi đang không ngừng mấp máy kia mà hôn xuống.
Hắn vừa hôn vừa không ngừng đưa tay lên để vuốt ve cơ thể cậu.
“Ưm… ư…” Cùng hắn hôn môi, cả cơ thể cậu gần như hoàn toàn bị chi phối bởi dục vọng, không ngừng tìm cách níu kéo sự ngọt ngào này do hắn mang lại.
Đáng tiếc ngay lúc cả hai vẫn đang triền miên, hắn bất ngờ đẩy cậu ra, tiếc nuối dừng lại nụ hôn sâu vẫn còn đang dang dở.
Lâm Nhiễm Trần không ngừng bị dục vọng tra tấn, cậu không thể ý thức được tất cả hành động cùng cảm xúc của mình.
Bị hắn đẩy ra một cách đột ngột như vậy khiến cậu cảm thấy cực kỳ tủi thân, vô thanh vô tức rơi nước mắt, khóc…