Người đã rời đi, Cảnh Thịnh Kiêu cũng không muốn phải tiếp tục giả vờ, hắn nhanh chóng xốc chăn đứng dậy bước vào bên trong phòng tắm.
Lát sau hắn bước ra, bên hông vắt tạm bợ một chiếc khăn tắm, làn hơi nước bốc lên xung quanh giúp tôn lên từng đường nét rắn chắc cùng khối cơ bắp chăm chỉ tập luyện suốt từng ấy năm.
Với thân hình này, hắn dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác, vốn muốn để cậu nhìn thấy, tiếc là chưa gì hết cậu đã sớm chạy mất cứ như hắn sắp ăn thịt mình đến nơi vậy.
Đúng vào lúc này, điện thoại hắn bất chợt reo lên.
Người gọi đến là thư lý riêng của hắn, thông báo sắp có cuộc họp quan trọng diễn ra cần hắn có mặt, theo đó là tin tức về hành tung của cậu trong suốt ba năm nay.
“Có cần phái người theo dõi cậu chủ Trần không thưa ngài?”
“Không cần, em ấy sẽ không thích nếu biết điều đó.”
Thời gian này, Cảnh Thịnh Kiêu chọn cách nuôi thả để dần kéo gần khoảng cách của cả hai.
Xa cách ba năm cùng những hiểu lầm làm hắn ngỡ như đã sớm không còn khả năng quay lại, thế nhưng sau đêm hôm qua, hắn như được tiếp thêm động lực, muốn cùng cậu sớm ngày nối lại tình xưa.
***
Sau khi thành công rời khỏi khách sạn, Lâm Nhiễm Trần lê lếch tấm thân tàn trở về ổ nhỏ ấm áp của mình để nghỉ ngơi.
Vừa tiến vào bên trong phòng kí túc, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị một người quây quanh kiểm tra.
Người đó xoay cậu quay mồng mồng như chong chóng, thiếu điều muốn lột sạch quần áo cậu để coi xem cậu có bị gì không.
Có điều ngay khi sắp chạm đến được cổ áo cậu thì tay đã bị hất ra, cậu chột dạ kéo chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình, tránh để đối phương nhìn thấy vết tích đầy xấu hổ còn lưu lại trên người mình.
Lâm Nhiễm Trần cau có hỏi: “Cậu làm gì vậy Tùy Nhiên?”
Nói gì thì nói, cậu cũng chỉ vừa mới trở về phòng, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã bị Vương Tùy Nhiên lôi kéo thế này, dù ít hay nhiều vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Anh biết hiện giờ cậu đang rất mệt nên cũng không dong dài, trực tiếp ở trước mặt cậu hỏi: “Tối hôm qua cậu đi đâu? Không bị sao chứ?”
Nhắc đến đêm qua, Lâm Nhiễm Trần vô thức đưa tay lên xoa xoa chiếc eo vẫn còn đau nhứt của mình, ngập ngừng nói: “Không, tớ không sao…”
Mới là lạ!
Không nhắc thì thôi, nhắc đến rồi trong lòng cậu lại không ngừng dùng lời hỏi thăm Cảnh Thịnh Kiêu, tên khốn nhà hắn, đồ cầm thú không biết liêm sỉ!
Vương Tùy Nhiên vừa nhìn sắc mặt đã có thể đoán chuyện diễn ra với cậu không chỉ đơn giản như vậy, có điều cậu lại không muốn đề cập đến vấn đề này với anh.
Là bạn cùng phòng, anh tự biết thân biết phận của mình, cũng không có ý định can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của cậu. Thế nhưng, những gì xảy ra tối qua, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đầu sỏ.
“Mẹ kiếp, tên chó Thạch Hầu!” Anh cứ ngỡ bọn họ đã là bạn, không ngờ đến cuối cùng lại bị hắn chơi cho một vố đau điếng thế này.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua cũng là do một tay kẻ đó đã dàn xếp, gã ta lừa bọn họ đến đó với ý định biến họ trở thành trò mua vui cho anh em mình.
Lúc đó Vương Tùy Nhiên bị chuốc rượu đến say mèm, không còn đủ tỉnh táo để nhận thức được tình hình xung quanh, chỉ biết ngay khi gã ta cùng bạn vừa định mang bọn rời đi thì bị ai đó ngăn lại.
Sau đó anh không còn nhớ gì, sáng ngày tỉnh dậy đã thấy bản thân ở trong phòng ký túc xá còn cậu thì không thấy bóng dáng đâu, cũng chẳng biết ai đã đưa anh trở về đây.
Tính tình Vương Tùy Nhiên khá nóng nảy, nếu không phải sốt ruột cho bạn cùng phòng của mình, có khi anh đã sớm tìm đến chỗ tên đó để tính sổ rồi.
“Cứ mặc kệ cậu ta, vừa mới nhập học không lâu mà đã gây sự đánh nhau thì không tốt đâu.” Cậu không muốn vì một tên chẳng ra gì như gã làm ảnh hưởng đến học bạ của mình.
“Được rồi, lần này tớ sẽ nhịn.” Nhưng lần sau, anh chắc chắn sẽ đập cho cái tên không biết tốt xấu đó ra bã.
Thấy Vương Tùy Nhiên không còn ý định muốn đánh người, Lâm Nhiễm Trần mới yên tâm trèo lên giường mình để nghỉ ngơi lấy sức cho tiết học chiều nay. Thế nhưng chưa nằm được bao lâu, bụng cậu đã réo lên mấy tiếng để biểu tình.
Cậu ôm bụng đỏ mặt, ánh mắt len lén nhìn xuống phía dưới trùng hợp lại đúng vào thời điểm anh đang nhìn mình, miệng khẽ gọi: “Tùy Nhiên…”
Khỏi cần nói cũng biết cậu đang muốn nói gì, vừa hay anh cũng đang muốn ra ngoài để mua chút đồ dùng cá nhân nên lập tức đáp ứng.
“Cậu muốn ăn gì?”
Lâm Nhiễm Trần nhanh nhảo trả lời: “Bún thịt nướng!”
“Không ngán sao?” Anh để ý thấy tuần này cậu ăn bún thịt nướng cũng trên ba lần gì rồi, nếu là anh, có khi đã sớm ngán lên đến tận họng.
Cậu lắc đầu, sao có thể ngán được, đó dù sao cũng là món tủ của cậu mà.
Vương Tùy Nhiên lắc đầu ngao ngán, anh cũng không thể xen vào sở thích ăn uống của cậu nên không nói thêm gì, nhanh chóng mang giày rời khỏi kí túc xá.
Lát sau hắn bước ra, bên hông vắt tạm bợ một chiếc khăn tắm, làn hơi nước bốc lên xung quanh giúp tôn lên từng đường nét rắn chắc cùng khối cơ bắp chăm chỉ tập luyện suốt từng ấy năm.
Với thân hình này, hắn dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác, vốn muốn để cậu nhìn thấy, tiếc là chưa gì hết cậu đã sớm chạy mất cứ như hắn sắp ăn thịt mình đến nơi vậy.
Đúng vào lúc này, điện thoại hắn bất chợt reo lên.
Người gọi đến là thư lý riêng của hắn, thông báo sắp có cuộc họp quan trọng diễn ra cần hắn có mặt, theo đó là tin tức về hành tung của cậu trong suốt ba năm nay.
“Có cần phái người theo dõi cậu chủ Trần không thưa ngài?”
“Không cần, em ấy sẽ không thích nếu biết điều đó.”
Thời gian này, Cảnh Thịnh Kiêu chọn cách nuôi thả để dần kéo gần khoảng cách của cả hai.
Xa cách ba năm cùng những hiểu lầm làm hắn ngỡ như đã sớm không còn khả năng quay lại, thế nhưng sau đêm hôm qua, hắn như được tiếp thêm động lực, muốn cùng cậu sớm ngày nối lại tình xưa.
***
Sau khi thành công rời khỏi khách sạn, Lâm Nhiễm Trần lê lếch tấm thân tàn trở về ổ nhỏ ấm áp của mình để nghỉ ngơi.
Vừa tiến vào bên trong phòng kí túc, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị một người quây quanh kiểm tra.
Người đó xoay cậu quay mồng mồng như chong chóng, thiếu điều muốn lột sạch quần áo cậu để coi xem cậu có bị gì không.
Có điều ngay khi sắp chạm đến được cổ áo cậu thì tay đã bị hất ra, cậu chột dạ kéo chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình, tránh để đối phương nhìn thấy vết tích đầy xấu hổ còn lưu lại trên người mình.
Lâm Nhiễm Trần cau có hỏi: “Cậu làm gì vậy Tùy Nhiên?”
Nói gì thì nói, cậu cũng chỉ vừa mới trở về phòng, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã bị Vương Tùy Nhiên lôi kéo thế này, dù ít hay nhiều vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Anh biết hiện giờ cậu đang rất mệt nên cũng không dong dài, trực tiếp ở trước mặt cậu hỏi: “Tối hôm qua cậu đi đâu? Không bị sao chứ?”
Nhắc đến đêm qua, Lâm Nhiễm Trần vô thức đưa tay lên xoa xoa chiếc eo vẫn còn đau nhứt của mình, ngập ngừng nói: “Không, tớ không sao…”
Mới là lạ!
Không nhắc thì thôi, nhắc đến rồi trong lòng cậu lại không ngừng dùng lời hỏi thăm Cảnh Thịnh Kiêu, tên khốn nhà hắn, đồ cầm thú không biết liêm sỉ!
Vương Tùy Nhiên vừa nhìn sắc mặt đã có thể đoán chuyện diễn ra với cậu không chỉ đơn giản như vậy, có điều cậu lại không muốn đề cập đến vấn đề này với anh.
Là bạn cùng phòng, anh tự biết thân biết phận của mình, cũng không có ý định can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của cậu. Thế nhưng, những gì xảy ra tối qua, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đầu sỏ.
“Mẹ kiếp, tên chó Thạch Hầu!” Anh cứ ngỡ bọn họ đã là bạn, không ngờ đến cuối cùng lại bị hắn chơi cho một vố đau điếng thế này.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua cũng là do một tay kẻ đó đã dàn xếp, gã ta lừa bọn họ đến đó với ý định biến họ trở thành trò mua vui cho anh em mình.
Lúc đó Vương Tùy Nhiên bị chuốc rượu đến say mèm, không còn đủ tỉnh táo để nhận thức được tình hình xung quanh, chỉ biết ngay khi gã ta cùng bạn vừa định mang bọn rời đi thì bị ai đó ngăn lại.
Sau đó anh không còn nhớ gì, sáng ngày tỉnh dậy đã thấy bản thân ở trong phòng ký túc xá còn cậu thì không thấy bóng dáng đâu, cũng chẳng biết ai đã đưa anh trở về đây.
Tính tình Vương Tùy Nhiên khá nóng nảy, nếu không phải sốt ruột cho bạn cùng phòng của mình, có khi anh đã sớm tìm đến chỗ tên đó để tính sổ rồi.
“Cứ mặc kệ cậu ta, vừa mới nhập học không lâu mà đã gây sự đánh nhau thì không tốt đâu.” Cậu không muốn vì một tên chẳng ra gì như gã làm ảnh hưởng đến học bạ của mình.
“Được rồi, lần này tớ sẽ nhịn.” Nhưng lần sau, anh chắc chắn sẽ đập cho cái tên không biết tốt xấu đó ra bã.
Thấy Vương Tùy Nhiên không còn ý định muốn đánh người, Lâm Nhiễm Trần mới yên tâm trèo lên giường mình để nghỉ ngơi lấy sức cho tiết học chiều nay. Thế nhưng chưa nằm được bao lâu, bụng cậu đã réo lên mấy tiếng để biểu tình.
Cậu ôm bụng đỏ mặt, ánh mắt len lén nhìn xuống phía dưới trùng hợp lại đúng vào thời điểm anh đang nhìn mình, miệng khẽ gọi: “Tùy Nhiên…”
Khỏi cần nói cũng biết cậu đang muốn nói gì, vừa hay anh cũng đang muốn ra ngoài để mua chút đồ dùng cá nhân nên lập tức đáp ứng.
“Cậu muốn ăn gì?”
Lâm Nhiễm Trần nhanh nhảo trả lời: “Bún thịt nướng!”
“Không ngán sao?” Anh để ý thấy tuần này cậu ăn bún thịt nướng cũng trên ba lần gì rồi, nếu là anh, có khi đã sớm ngán lên đến tận họng.
Cậu lắc đầu, sao có thể ngán được, đó dù sao cũng là món tủ của cậu mà.
Vương Tùy Nhiên lắc đầu ngao ngán, anh cũng không thể xen vào sở thích ăn uống của cậu nên không nói thêm gì, nhanh chóng mang giày rời khỏi kí túc xá.