• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như đã biết trước họ sẽ có mặt ở đây vào ngày hôm nay, xe chỉ vừa mới chạy đến trước quán còn chưa kịp đỗ vào bãi ga ra đã có người tiến đến chào hỏi, muốn giúp họ đỗ xe.

Cảnh Thịnh Kiêu vốn muốn từ chối, nhưng sự nhiệt tình quá đà của họ khiến hắn không có lấy một cơ hội để thốt lên, đành bất đắc dĩ giao xe của mình cho họ.

Hắn mở cửa xe để Lâm Nhiễm Trần bước xuống, sau đó cùng cậu bước vào bên trong.

Vừa đi được mấy bước, cậu lại nghe thấy giọng họ đồng thanh vang lên từ phía sau: “Trạch Nhiên chúc quý khách có một buổi ăn ngon miệng.”

Bây giờ cậu nói mình muốn đi về, liệu có còn kịp không?

Lâm Nhiễm Trần chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía sau, cứ mỗi lần như vậy cậu đều đúng lúc bắt gặp ánh mắt thiếu điều như muốn phát sáng cùng gương mặt đầy vẻ hóng hớt của họ.

“Anh giao xe cho họ như vậy liệu có ổn không đấy?”

Cậu cảm thấy có phần không yên tâm về họ, sợ rằng sau khi dùng bữa xong chiếc xe cũng biến mất không còn tăm hơi.

“Không sao, chủ quán có quen biết với tôi.” Xe hắn mà có bị gì, hắn hứa nhất định sẽ bẻ đầu tên đó ra tại đây cho cậu xem.

“À.” Hóa ra là người quen…

Cậu nghi hoặc, vậy cái sự tiếp đón này hẳn cũng là do hai người bọn hắn bày ra nhỉ?

Nhận thấy ánh mắt cậu đang hướng về phía mình, Cảnh Thịnh Kiêu vội vàng chối bỏ: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi thề là tôi không hề bày trò gì ở đây hết.”

Mọi thứ diễn ra từ nãy đến giờ đều là chuyện tốt tên kia làm ra, hắn thậm chí còn chẳng hề được thông báo trước về điều này.

Cảnh Thịnh Kiêu âm thầm hồi hận, đáng lí ra hắn không nên dẫn cậu đến đây để dùng bữa.



Hắn cứ nghĩ đi ăn ở quán người quen sẽ có thể thoải mái tự nhiên hơn, nhưng không, hắn đã lầm, mọi chuyện còn trở nên gượng gạo hơn so với quán ăn bên ngoài nữa.

Trong lòng hắn tính toán, sau khi cùng cậu dùng bữa xong nhất định sẽ tìm đến tên đó để tính sổ.

“Tôi cũng có nói gì đâu?” Nhất định là do hắn có tật giật mình, điều đó khiến cậu càng thêm khẳng định về suy đoán của mình.

Ngoài mặt Lâm Nhiễm Trần không nói, nhưng hắn biết trong lòng cậu đã sớm nuôi ra suy nghĩ này, bây giờ hắn có muốn chối cũng không cách nào chối bỏ được.

Cảnh Thịnh Kiêu cũng không muốn tiếp tục đề cập đến vấn đề này, hắn tạm gác nó sang một bên, cùng cậu vào trong gọi món lên dùng bữa.

Đồ ăn được đem lên phần lớn đều gọi theo khẩu vị của cậu, thời gian cả hai quen biết nhau chưa được bao lâu thế nhưng từ sớm hắn đã tìm hiểu qua khẩu vị của đối phương nên cậu thích gì ghét gì hắn cũng đều rõ ràng.

Lâm Nhiễm Trần nhìn món ăn được bày trên bàn, nhìn hắn nở nụ cười nhạt nhưng lại không bồi thêm một câu nói nào khác.

Cậu sẽ không tự mình đa tình đến mức nghĩ hắn tìm hiểu đến sở thích ăn uống của mình, dù sao chia tay cũng đã được ba năm, bây giờ lại đột ngột tìm đến không biết lại có ý đồ gì.

Nối lại tình xưa sao? Nghe sao nực cười quá nhỉ?

Thấy cậu đến giờ vẫn không có ý muốn đụng đũa, hắn lại thắc mắc: “Em sao vậy? Không hài lòng chỗ nào sao?”

Lâm Nhiễm Trần lắc đầu đáp: “Không phải đâu.” Chỉ là cậu lại đột nhiên suy diễn linh tinh đến mức khiến cả bản thân cũng phải nổi da gà.

Cảnh Thịnh Kiêu thâm tình gấp vào bát cậu một món cay: “Vậy em ăn thử món này xem, chẳng phải em thích ăn cay nhất sao?”

“Cảm ơn anh.”

Cậu nhận lấy món hắn gắp cho mình, sau đó cặm cụi ngồi ăn.



Cậu không hiểu sao càng muốn né tránh lại càng cùng hắn dây dưa không dứt thế này, đầu tiên là ở khách sạn sau đó lại như bây giờ mà chẳng thể hiểu rõ vì sao.

Lâm Nhiễm Trần vốn không nên dính dáng đến cuộc đời của Cảnh Thịnh Kiêu, và hắn cũng như vậy, giữa hai người không có tiếng nói cũng không phải người cùng chung một thế giới.

Rồi sẽ có một ngày cậu phải rời khỏi đây, trở về với cuộc sống vốn có của bản thân mình.

Kể cả khi, bản thân của thế giới đó đã không còn tồn tại…

***

Thời điểm Lâm Nhiễm Trần trở về ký túc xá rất trễ, cậu lặng lẽ tiến vào phòng, cũng chẳng thèm bật đèn lên mà chỉ trầm lặng ngồi vào một góc.

Cậu nghĩ mình nên tiếp tục chuyển đến một nơi khác, dứt khoát nghỉ học cũng được hoặc tạm thời bảo lưu đợi đến khi thích hợp sẽ tiếp tục học chung với khóa dưới hoàn thành chương trình đại học.

Mặc dù điều đó sẽ ảnh hưởng đến bản thân cậu rất nhiều, thế nhưng cậu lại không còn lựa chọn nào khác, cậu không muốn phải cùng hắn dây dưa và trốn tránh như một kẻ hèn.

“Tách” một tiếng, đèn phòng ký túc đột ngột được mở lên trước sự bất ngờ của cậu.

Lâm Nhiễm Trần ngẩng đầu lên nhìn Vương Tùy Nhiên hỏi: “Cậu còn chưa ngủ sao?”

“Chiều này tớ lỡ ngủ nhiều quá nên đến giờ vẫn không thể vào giấc được, còn cậu, sao về rồi không bật đèn lên mà lại ngồi đây?”

Nhìn đến sắc mặt cậu lúc này anh lại cảm thấy có chút không thuận mắt, không nhịn được đưa tay đến xoa nắn mấy cái: “Vẻ mặt này là sao? Ai đã chọc ghẹo gì đến cậu à?”

Lâm Nhiễm Trần đưa tay lên xuýt xoa hai bên mặt bị anh nắn đến đỏ ửng của mình, ai oán nói: “Cậu làm gì vậy? Hỏng hết mặt tớ rồi, có biết mặt tớ quý quá lắm không hả? Không nói nhiều, cậu mau đền tiền thiệt hại cho tớ mau!”

Vương Tùy Nhiên cười cười, kế đến lại đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu, nét mặt như đang hỏi cung tội phạm: “Cậu đừng có lảng sang chuyện khác, nói mau, rốt cuộc cậu bị làm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK