• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần giống như nhận ra được sự lo lắng trong lòng Lâm Nhiễm Trần, hắn không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này mà chỉ mỉm cười lắc đầu.

“Không có gì.”

Ít nhất thì Cảnh Thịnh Kiêu cũng đã biết được, cậu có một bí mật. Thế nhưng còn sự thật đằng sau nó là gì, hắn lại hoàn toàn không rõ ràng.

Hắn vẫn sẽ cố gắng để tìm hiểu về bí mật này, thế nhưng lại không chọn cách trực tiếp hỏi rõ mà là âm thầm điều tra.

Cậu “ồ” một tiếng sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống làm phần đề của mình, dù vậy, cũng chỉ có cậu mới biết bản thân hoàn toàn không thể tiếp tục tập trung cho mục đích ban đầu của mình.

Lâm Nhiễm Trần đang sợ hãi, cậu sợ sẽ có một ngày bí mật của mình bị vạch trần.

Đến lúc đó, cha cùng Lâm Dư sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt như thế nào đây? Có phải hay không sẽ xem cậu giống như kẻ thù, hận không thể giết chết cậu vì đã cướp đi cơ thể, sự sống của “Lâm Nhiễm Trần” nguyên bản mà họ vẫn luôn yêu thương.

“Trần à, em không biết đâu, cơ thể của em đang không ngừng run lên từng cơn kia.”

Không biết vô tình hay cố ý hắn lại mở lời vào đúng ngay lúc này, lời nói hắn thốt lên càng làm cho tâm trạng cậu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

“Em vẫn ổn chứ Trần?”

Cảnh Thịnh Kiêu tiến đến muốn xem xét tình hình của cậu, nhìn thấy cậu trong trạng thái này làm hắn cảm thấy cực kỳ đau lòng, có vẻ như bản thân hắn đã làm hơi quá lên rồi thì phải.

Tuy nhiên, tay hắn còn chưa kịp đặt lên vai đã bị cậu mạnh mẽ hất ra.



“Không, tôi không sao.”

Lâm Nhiễm Trần đẩy ghế đứng dậy, cũng chẳng nhìn đến nét mặt hắn đang dùng để nhìn mình là gì, nhanh chóng đóng tập sách vở lại sau đó trở về giường trùm chăn che kín hết người mình lại.

Cậu nằm yên trên giường, cảm thấy tâm trí bản thân đang dần loạn lên thành một mớ bồng bông, đến cả việc Vương Tùy Nhiên đã về phòng hay chưa cậu cũng chẳng thể nào nghĩ đến nổi cho đến khi đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Hơi thở đều đều có thể dễ dàng nghe rõ trong bầu không gian tĩnh lặng lúc này.

Cảnh Thịnh Kiêu cho rằng cậu đã ngủ, từng bước thật khẽ bước lên bậc thang quan sát cậu.

Lâm Nhiễm Trần lúc ngủ trông rất ngoan, hoàn toàn không phải vẻ mặt đanh đá những khi đối diện với hắn.

Sau khi đã có thể dám chắc cậu đang say giấc nồng, hắn cúi người đặt lên trán cậu một nụ hôn, đè thấp giọng xuống nói: “Ngủ ngon Trần.”

Cảnh Thịnh Kiêu đối với cậu vừa cảm thấy đau lòng lại vừa có lỗi cho sự việc vừa diễn ra khi nãy, thế nhưng hắn lại không hề có chút sự hối hận nào ở đây.

Cho dù thời gian có quay ngược thì hắn vẫn sẽ chọn cách làm như vậy, bởi vì hắn biết, một khi cậu còn giữ bí mật này trong lòng, rất có thể sau này cũng chính nó sẽ đưa cậu rời xa hắn.

Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ được mở ra từ bên ngoài, hắn đoán có thể đây là một người bạn cùng phòng khác của cậu.

Vương Tùy Nhiên vừa vào đã nhìn thấy bóng người xa lạ đứng trước giường tầng của cậu, nhíu mày thắc mắc: “Cậu là ai?”

Cảnh Thịnh Kiêu quay đầu cười khẽ giới thiệu: “Chào cậu, tôi là Cảnh Thịnh Kiêu, bạn cùng phòng mới của các cậu.”

Anh nhíu mày, cái tên này có chút quen thuộc, dường như anh đã từng được nghe qua ở đâu đó trước đây.



Thế nhưng tâm trí anh trong suốt một ngày trời đều bận lôi ra để ứng phó với đồ khốn kia khiến anh không còn tinh thần để suy nghĩ thêm về nó, không quản anh là bạn cùng phòng mới hay gì đó, anh cũng chỉ gật đầu chào lại một tiếng rồi thôi.

“Còn tớ là Vương Tùy Nhiên.”

Là ảo giác thôi phải không? Anh đột nhiên có cảm giác ánh mắt bạn cùng phòng mới này nhìn mình dường như càng lúc càng trở nên quái lạ.

Sắc mặt hắn cũng không còn tốt như lúc đầu, nụ cười trở nên hoàn toàn giả tạo như một cách xã giao thường thấy ở xã hội thượng lưu.

“Ồ chào cậu, Tùy Nhiên.” Lời hắn nghe như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.

Vương Tùy Nhiên, hắn vẫn còn nhớ rõ cái tên này. Chẳng phải đây chính cái tên được cậu nhắc đến khi đang ở trong phòng khách sạn cùng hắn hay sao?

Cảnh Thịnh Kiêu không tiếng động đưa mắt lên nhìn anh một vòng để đánh giá, dáng vẻ bình thường, gương mặt cũng bình thường nốt, hoàn toàn không có điểm gì xứng đáng để trở thành tình địch với hắn.

“Cậu muốn làm gì thì làm đi, tớ đi ngủ trước.”

“Ừm ngủ ngon.”

Vừa hay nếu có thể mơ thấy ác mộng thì càng tốt, hắn xấu xa nghĩ.

Vương Tùy Nhiên biếng nhác trèo lên giường mình, anh không hề hay biết gì về ý nghĩ đầy xấu xa của hắn, nếu không chắc sẽ khóc trôi luôn phòng kí túc này mất.

Làm ơn đi, nếu anh thực sự muốn trở thành tình địch với hắn thì từ hai năm trước ngay lần gặp đầu tiên đã gạ gẫm cậu rồi, đợi hắn đến đây có khi cậu cùng anh cũng sớm là một cặp còn chờ hắn ăn giấm bậy bạ chắc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK