Thực tế cũng không khác gì mấy so với suy nghĩ của Lâm Nhiễm Trần.
Những ngày đầu quen nhau, Cảnh Thịnh Kiêu còn có thể nhiệt tình đến tận lớp rủ cậu đi ăn, đi chơi này nọ, hoặc là cùng ngồi trò chuyện với cậu không biết mệt, tan học sẽ chủ động lấy xe đưa cậu trở về nhà.
Nhưng sau khi đã trải qua ba ngày chứa đầy sự ngọt ngào ấy thì chính là sự lạnh nhạt chán ghét, giờ nghỉ trưa cậu không còn thấy hắn đến rủ mình đi ăn nữa, tan học cũng để cậu tự đi về, đến mặt hắn cũng chả buồn nhìn đến.
Có không ít người, có lẽ là người hâm mộ của Cảnh Thịnh Kiêu nhìn thấy cậu bị hắn ghẻ lạnh như vậy thì thường xuyên ghé sang lớp cậu lớn giọng trào phúng.
Lâm Nhiễm Trần không buồn để tâm đến, nói gì thì nói đó cũng là điều cậu mong muốn, chẳng việc gì phải đặt những lời họ nói trong lòng để làm bản thân thêm mệt cả.
Dường như là do tình tiết bổ não, nhìn thấy cậu vẫn cứ im lìm ra đấy thì họ lại nghĩ rằng cậu đang cảm thấy buồn bã vì sự lạnh nhạt của hắn, càng mỉa mai lời nói càng trở nên độc địa hơn.
Tai cậu bị họ tra tấn trong suốt giờ ra chơi, nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi vì sao họ lại có thể nói nhiều được như thế, không thấy khát nước hay mỏi miệng gì à?
Đến lúc tan học, cậu chờ cho các bạn trong lớp đã ra về hết mới bắt đầu thu dọn sách vở bỏ lại vào cặp, sau đó mới mang lên vai chậm rãi rời khỏi lớp học.
Có điều vừa bước ra cậu lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng mình không ngờ đến.
Cảnh Thịnh Kiêu đứng cách lớp học cậu một khoảng không xa, bên cạnh là một nam sinh có dáng người khá nhỏ nhắn đang cùng hắn ôm hôn một cách đầy cuồng nhiệt.
Chậc chậc, giữa ban ngày ban mặt thế này… có nên nói giới trẻ ngày nay yêu đương cuồng nhiệt đến nổi không nhận thức được đây là nơi công cộng hay không?
Đang lúc cùng cậu ta hôn môi, hình ảnh Lâm Nhiễm Trần vô tình lọt vào trong tầm mắt hắn.
Cảnh Thịnh Kiêu trợn mắt nhìn cậu, hắn nhanh chóng đẩy cậu nam sinh đó ra một bên sau đó gấp gáp chạy về phía cậu.
“Này Trần, từ từ đã, cậu nghe tớ giải thích!”
Cậu mới vờ như không nghe thấy, xoay người bước đi về một hướng khác. Trong lòng lại âm thầm mắng chửi, giải thích cái lông, mọi chuyện rành rành ra trước mắt mà hắn còn muốn giải thích cái quỷ gì nữa, đúng là chỉ biết làm bẩn mắt ông đây.
Thấy cậu như vậy, hắn càng tăng nhanh cước bộ, nắm tay cậu kéo lại không cho bước tiếp.
Lâm Nhiễm Trần quay đầu lại, nhìn hắn nói với vẻ lạnh nhạt: “Bỏ tay ra!”
“Cậu hiểu lầm rồi, mọi chuyện không giống như những gì cậu vừa nhìn thấy đâu, nghe tớ giải thích đã Trần à.”
Hiểu lầm?
Cậu hừ hừ mấy tiếng, thử hỏi với độ lăng nhăng này của hắn cả cái trường này còn có ai không biết nữa sao? Có ngốc mới tin anh đấy!
“Cảnh thiếu, chúng ta nên dừng lại rồi.”
Cảnh Thịnh Kiêu nghe vậy sửng sốt, hắn không ngờ cậu lại là người chủ động nói lời chia tay với mình.
Hắn khó tin hỏi: “Cậu… có chắc mình muốn chia tay với tôi?”
Cậu đanh mặt lại nói: “Tôi chắc chắn.” Thái độ so với câu nói trước thậm chí còn vô tình hơn khiến tim hắn có chút nhói đau.
Lần đầu tiên đối mặt với loại cảm giác lạ lẫm này, Cảnh Thịnh Kiêu lựa chọn né tránh, tức giận chất vấn cậu: “Lâm Nhiễm Trần, cậu nên biết từ trước đến nay chưa một ai dám chủ động chia tay tôi, sao cậu lại dám…?” Hắn nói đến đây lại ngưng, thời điểm này đến cả chính hắn cũng không biết bản thân nên tiếp tục nói với cậu những gì.
Lâm Nhiễm Trần lầm bầm: “Trước đó chưa có cũng đâu có nghĩa là sau này sẽ không…”
Những lời này hắn đều nghe thấy nhưng vẫn lựa chọn giả điếc.
Trong đầu hắn lúc này thực sự rất loạn, cứ như đang muốn lao vào đấu đá lẫn nhau vậy, nửa muốn cầu xin cậu đừng chia tay nửa lại vì thể diện mà không muốn hạ mình xuống cầu xin cậu. Cuối cùng thể diện vẫn là thứ chiến thắng, tức giận vẫn là tức giận không hề có chút suy giảm mà chỉ có hơn, thuận miệng đồng ý với yêu cầu trước đó của cậu.
“Được, chia tay thì chia tay. Sau khi chia tay rồi cậu tốt nhất nên cút xa xa cho khuất mắt tôi, đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm bất kỳ lần nào nữa, nếu không…” Hắn nói đến đây lại ngừng, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “... Tôi nhất định sẽ tự tay đánh gãy hai chân cậu, để cậu suốt đời này chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn!”
Khẩu khí của Cảnh Thịnh Kiêu mạnh mẽ đến mức khiến cậu không nhịn được mà rùng mình sợ hãi, trong lòng không ngừng gào thét lên hai từ “chết rồi”. Hình như cậu đã vô tình chọc điên phản diện rồi, liệu sau ngày hôm nay tính mạng của cậu có còn được bảo toàn hay không đây?
Đúng lúc này điện thoại cậu lại reo lên, là Lâm Dư, phải rồi, lúc sáng trước khi đi học anh có nói sẽ ghé sang trường đón cậu đi ăn, từ nãy đến giờ bận dây dưa cùng hắn nên cậu quên béng đi mất chuyện này.
Lâm Nhiễm Trần nhấc máy nói với anh rằng sẽ lập tức ra ngay, tay nắm chặt vai cặp, cũng không màng đến sự tức giận của hắn vội vàng quay người rời đi.
“Mẹ kiếp!”
Nhìn cậu rời đi trên mặt không có vẻ gì là hối hận khiến Cảnh Thịnh Kiêu càng bực tức hơn, hắn đá mạnh vào cửa lớp học khiến nó đập vào tường vang lên một tiếng “rầm” lớn. Đến cả cậu đi được một khoảng khá xa cũng nghe thấy tiếng động này, giật mình tự hỏi, hắn sẽ không điên đến mức đá hỏng luôn cửa lớp mình chứ?
Ra đến cổng trường đã thấy Lâm Dư đang đứng bên cạnh xe chờ mình, ngoài anh ra còn có thêm một người đàn ông khác trạc tuổi, cả hai dường như dang nói về một vấn đề nào đó.
Từ “anh trai” vừa định thốt lên bị cậu nuốt ngược trở về.
Lâm Nhiễm Trần nhìn anh trai mình nói chuyện với người khác, gương mặt không hề có lấy một chút dễ chịu, ánh mắt luôn hướng vào trong sân trường, có lẽ là đang tìm kiếm bóng dáng cậu.
Đến khi thấy cậu xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Dư nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vui vẻ vẫy tay gọi: “Trần, anh ở đây!”
Gương mặt người đàn ông giống như đang dẫm phải phân chó, quay đầu lại nhìn kẻ phá đám vừa mới xuất hiện.
Lâm Nhiễm Trần đứng trước ánh nhìn không mấy thiện ý của đối phương, trán âm thầm đổ mồ hôi hột, hình như cậu xuất hiện không đúng lúc lắm thì phải?
Cho dù có là vậy thì cậu cũng không thể không tiến lại gần về phía họ.
“Anh trai, anh không đợi lâu chứ?”
“Không sao, anh cũng chỉ vừa mới đến. Lên xe đi, anh chở em đi ăn.”
Lâm Nhiễm Trần gật đầu, rất tự giác mở cửa bước lên xe.
Lâm Dư còn đang định lên xe thì bị người đàn ông đó kéo tay lại, hắn ta mỉm cười nhìn anh hỏi: “Dù sao cũng là đối tác, giám đốc Dư không có ý định mời tôi ăn cùng sao?
Anh cau mày, còn chưa kịp đáp lời thì phía sau đã vang lên một giọng nói.
“Anh họ, nếu tôi nhớ không lầm thì cha tôi nhờ anh đến đón tôi cơ mà. Bây giờ anh lại muốn đi đâu?”
Những ngày đầu quen nhau, Cảnh Thịnh Kiêu còn có thể nhiệt tình đến tận lớp rủ cậu đi ăn, đi chơi này nọ, hoặc là cùng ngồi trò chuyện với cậu không biết mệt, tan học sẽ chủ động lấy xe đưa cậu trở về nhà.
Nhưng sau khi đã trải qua ba ngày chứa đầy sự ngọt ngào ấy thì chính là sự lạnh nhạt chán ghét, giờ nghỉ trưa cậu không còn thấy hắn đến rủ mình đi ăn nữa, tan học cũng để cậu tự đi về, đến mặt hắn cũng chả buồn nhìn đến.
Có không ít người, có lẽ là người hâm mộ của Cảnh Thịnh Kiêu nhìn thấy cậu bị hắn ghẻ lạnh như vậy thì thường xuyên ghé sang lớp cậu lớn giọng trào phúng.
Lâm Nhiễm Trần không buồn để tâm đến, nói gì thì nói đó cũng là điều cậu mong muốn, chẳng việc gì phải đặt những lời họ nói trong lòng để làm bản thân thêm mệt cả.
Dường như là do tình tiết bổ não, nhìn thấy cậu vẫn cứ im lìm ra đấy thì họ lại nghĩ rằng cậu đang cảm thấy buồn bã vì sự lạnh nhạt của hắn, càng mỉa mai lời nói càng trở nên độc địa hơn.
Tai cậu bị họ tra tấn trong suốt giờ ra chơi, nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi vì sao họ lại có thể nói nhiều được như thế, không thấy khát nước hay mỏi miệng gì à?
Đến lúc tan học, cậu chờ cho các bạn trong lớp đã ra về hết mới bắt đầu thu dọn sách vở bỏ lại vào cặp, sau đó mới mang lên vai chậm rãi rời khỏi lớp học.
Có điều vừa bước ra cậu lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng mình không ngờ đến.
Cảnh Thịnh Kiêu đứng cách lớp học cậu một khoảng không xa, bên cạnh là một nam sinh có dáng người khá nhỏ nhắn đang cùng hắn ôm hôn một cách đầy cuồng nhiệt.
Chậc chậc, giữa ban ngày ban mặt thế này… có nên nói giới trẻ ngày nay yêu đương cuồng nhiệt đến nổi không nhận thức được đây là nơi công cộng hay không?
Đang lúc cùng cậu ta hôn môi, hình ảnh Lâm Nhiễm Trần vô tình lọt vào trong tầm mắt hắn.
Cảnh Thịnh Kiêu trợn mắt nhìn cậu, hắn nhanh chóng đẩy cậu nam sinh đó ra một bên sau đó gấp gáp chạy về phía cậu.
“Này Trần, từ từ đã, cậu nghe tớ giải thích!”
Cậu mới vờ như không nghe thấy, xoay người bước đi về một hướng khác. Trong lòng lại âm thầm mắng chửi, giải thích cái lông, mọi chuyện rành rành ra trước mắt mà hắn còn muốn giải thích cái quỷ gì nữa, đúng là chỉ biết làm bẩn mắt ông đây.
Thấy cậu như vậy, hắn càng tăng nhanh cước bộ, nắm tay cậu kéo lại không cho bước tiếp.
Lâm Nhiễm Trần quay đầu lại, nhìn hắn nói với vẻ lạnh nhạt: “Bỏ tay ra!”
“Cậu hiểu lầm rồi, mọi chuyện không giống như những gì cậu vừa nhìn thấy đâu, nghe tớ giải thích đã Trần à.”
Hiểu lầm?
Cậu hừ hừ mấy tiếng, thử hỏi với độ lăng nhăng này của hắn cả cái trường này còn có ai không biết nữa sao? Có ngốc mới tin anh đấy!
“Cảnh thiếu, chúng ta nên dừng lại rồi.”
Cảnh Thịnh Kiêu nghe vậy sửng sốt, hắn không ngờ cậu lại là người chủ động nói lời chia tay với mình.
Hắn khó tin hỏi: “Cậu… có chắc mình muốn chia tay với tôi?”
Cậu đanh mặt lại nói: “Tôi chắc chắn.” Thái độ so với câu nói trước thậm chí còn vô tình hơn khiến tim hắn có chút nhói đau.
Lần đầu tiên đối mặt với loại cảm giác lạ lẫm này, Cảnh Thịnh Kiêu lựa chọn né tránh, tức giận chất vấn cậu: “Lâm Nhiễm Trần, cậu nên biết từ trước đến nay chưa một ai dám chủ động chia tay tôi, sao cậu lại dám…?” Hắn nói đến đây lại ngưng, thời điểm này đến cả chính hắn cũng không biết bản thân nên tiếp tục nói với cậu những gì.
Lâm Nhiễm Trần lầm bầm: “Trước đó chưa có cũng đâu có nghĩa là sau này sẽ không…”
Những lời này hắn đều nghe thấy nhưng vẫn lựa chọn giả điếc.
Trong đầu hắn lúc này thực sự rất loạn, cứ như đang muốn lao vào đấu đá lẫn nhau vậy, nửa muốn cầu xin cậu đừng chia tay nửa lại vì thể diện mà không muốn hạ mình xuống cầu xin cậu. Cuối cùng thể diện vẫn là thứ chiến thắng, tức giận vẫn là tức giận không hề có chút suy giảm mà chỉ có hơn, thuận miệng đồng ý với yêu cầu trước đó của cậu.
“Được, chia tay thì chia tay. Sau khi chia tay rồi cậu tốt nhất nên cút xa xa cho khuất mắt tôi, đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm bất kỳ lần nào nữa, nếu không…” Hắn nói đến đây lại ngừng, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “... Tôi nhất định sẽ tự tay đánh gãy hai chân cậu, để cậu suốt đời này chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn!”
Khẩu khí của Cảnh Thịnh Kiêu mạnh mẽ đến mức khiến cậu không nhịn được mà rùng mình sợ hãi, trong lòng không ngừng gào thét lên hai từ “chết rồi”. Hình như cậu đã vô tình chọc điên phản diện rồi, liệu sau ngày hôm nay tính mạng của cậu có còn được bảo toàn hay không đây?
Đúng lúc này điện thoại cậu lại reo lên, là Lâm Dư, phải rồi, lúc sáng trước khi đi học anh có nói sẽ ghé sang trường đón cậu đi ăn, từ nãy đến giờ bận dây dưa cùng hắn nên cậu quên béng đi mất chuyện này.
Lâm Nhiễm Trần nhấc máy nói với anh rằng sẽ lập tức ra ngay, tay nắm chặt vai cặp, cũng không màng đến sự tức giận của hắn vội vàng quay người rời đi.
“Mẹ kiếp!”
Nhìn cậu rời đi trên mặt không có vẻ gì là hối hận khiến Cảnh Thịnh Kiêu càng bực tức hơn, hắn đá mạnh vào cửa lớp học khiến nó đập vào tường vang lên một tiếng “rầm” lớn. Đến cả cậu đi được một khoảng khá xa cũng nghe thấy tiếng động này, giật mình tự hỏi, hắn sẽ không điên đến mức đá hỏng luôn cửa lớp mình chứ?
Ra đến cổng trường đã thấy Lâm Dư đang đứng bên cạnh xe chờ mình, ngoài anh ra còn có thêm một người đàn ông khác trạc tuổi, cả hai dường như dang nói về một vấn đề nào đó.
Từ “anh trai” vừa định thốt lên bị cậu nuốt ngược trở về.
Lâm Nhiễm Trần nhìn anh trai mình nói chuyện với người khác, gương mặt không hề có lấy một chút dễ chịu, ánh mắt luôn hướng vào trong sân trường, có lẽ là đang tìm kiếm bóng dáng cậu.
Đến khi thấy cậu xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Dư nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vui vẻ vẫy tay gọi: “Trần, anh ở đây!”
Gương mặt người đàn ông giống như đang dẫm phải phân chó, quay đầu lại nhìn kẻ phá đám vừa mới xuất hiện.
Lâm Nhiễm Trần đứng trước ánh nhìn không mấy thiện ý của đối phương, trán âm thầm đổ mồ hôi hột, hình như cậu xuất hiện không đúng lúc lắm thì phải?
Cho dù có là vậy thì cậu cũng không thể không tiến lại gần về phía họ.
“Anh trai, anh không đợi lâu chứ?”
“Không sao, anh cũng chỉ vừa mới đến. Lên xe đi, anh chở em đi ăn.”
Lâm Nhiễm Trần gật đầu, rất tự giác mở cửa bước lên xe.
Lâm Dư còn đang định lên xe thì bị người đàn ông đó kéo tay lại, hắn ta mỉm cười nhìn anh hỏi: “Dù sao cũng là đối tác, giám đốc Dư không có ý định mời tôi ăn cùng sao?
Anh cau mày, còn chưa kịp đáp lời thì phía sau đã vang lên một giọng nói.
“Anh họ, nếu tôi nhớ không lầm thì cha tôi nhờ anh đến đón tôi cơ mà. Bây giờ anh lại muốn đi đâu?”