• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Kim Thành đi đến Long Thành không hề gần một chút nào, mất hơn ba tiếng đồng hồ để có thể đến được với thành phố này.

Nơi đây không phát triển xa hoa như Kim Thành, con người cùng sự vật đều chọn cách sống theo lối sống giản dị mộc mạc khó thể nhìn thấy ở nơi thủ đô đầy hỗn loạn.

Lâm Hữu Đăng cũng phần nào hiểu ra được nguyên do con trai mình muốn chuyển đến học tập tại thành phố này, tuy nhiên ông lại không nỡ xa cậu và cũng không thể chấp nhận được việc sẽ để cậu sống một mình xa nhà như vậy.

Thế nhưng ông lại không nỡ lòng từ chối cậu, im lặng một lúc cuối cùng là hỏi lại một lần nữa để xác nhận: “Con có chắc rằng bản thân thực sự muốn học ở đó không?”

Lâm Nhiễm Trần gật đầu một cái đầy chắc nịch: “Con chắc chắn ạ.”

Ông thở dài nói: “Thôi được rồi, thủ tục chuyển trường của con ở trường cũ cha cũng đã làm xong, ngày mai hãy để Dư cùng con đến Long Thành để hoàn tất những thủ tục còn lại.”

“Con biết rồi ạ, cảm ơn cha.”

Lòng cậu vui mừng như đi trẩy hội, lạch bạch chạy lên trên lầu để thu dọn nốt mớ hành lí còn lại để ngày mai còn lên đường sớm.

Lên gần đến phòng mình, cậu lại chợt nhớ đến Lâm Dư cũng cần phải chuẩn bị hành lí nên lại vòng xuống dưới nhà hỏi: “Anh trai có cần em giúp thu dọn hành lí luôn không?”

Lâm Nhiễm Trần lúc này cũng khá rảnh rỗi, cậu dự định sẽ giúp anh chuẩn bị luôn phần hành lí của mình, nhưng lại không dám quá mức tự tiện nên mới phải hỏi ý của anh trước.

“Để anh tự làm được rồi, em cứ thu dọn phần của mình trước đi.”

Cậu gật gù nhanh chóng quay trở lại phòng mình, còn hai người đàn ông của Lâm gia sau đó cũng tiến vào thư phòng để bàn bạc công việc của mình.



Sang đến ngày hôm sau, trời chỉ vừa mới tờ mờ sáng Lâm Nhiễm Trần đã bật người ngồi dậy. Không cần đến báo thức cũng không phải nhờ ai gọi dậy, cậu dậy sớm đến mức khiến cả bản thân cũng phải cảm thấy bất ngờ.

Nhưng cũng không thể trách được, bởi vì cậu đã mong chờ cái ngày này lâu lắm rồi, rời khỏi đây, tránh xa hết tất cả các nhân vật trọng yếu của cuốn tiểu thuyết này.

Cậu vạch chăn bước xuống giường đi vào phòng tắm để vệ sinh cơ thể, sau đó lại lựa chọn một bộ quần áo thoải mái thay vào rồi mới bước xuống nhà trước ánh mắt ngạc nhiên của người thân.

Lâm Dư đưa mắt nhìn vào đồng hồ, lúc này trên đó cũng chỉ vừa mới điểm đúng sáu giờ sáng, đến mức anh còn tưởng đồng hồ của mình đang chạy sai thời gian.

“Sao hôm nay em lại dậy sớm thế?”

Bình thường có bao giờ cậu dậy sớm đến thế này đâu? Đến cả đi học còn ngủ dậy muộn...

Chuyến bay anh vừa đặt tối qua đến tận tám giờ mới bắt đầu cất cánh, anh còn đang định sẽ lên gọi cậu dậy ngay sau khi nhâm nhi xong tách cà phê nóng của mình, vậy mà lúc nhìn đến đã thấy cậu xuống đến nơi.

Cậu gãi đầu, cười cười nói: “Tại em nôn nóng quá nên không thể ngủ thêm được.” Nhìn sang xung quanh lại không thấy cha Lâm, trong lòng đầy sự thắc mắc, không biết sớm thế này mà ông đã đi đâu bèn nhìn anh hỏi: “Mà cha đâu rồi anh?”

Ánh mắt Lâm Dư nhìn cậu hiện lên ba phần bất lực bảy phần cưng chiều, anh đánh dấu trang sách mình đang đọc dở rồi gấp nó lại đứng dậy đi đến xoa đầu cậu một cái nói: “Cha đến công ty rồi, hôm nay có một buổi hội nghị sớm quan trọng nên ông ấy cần đến đó trước để chuẩn bị.”

Thấy cậu cũng đã dậy nên anh dặn dò quản gia chuẩn bị luôn phần ăn sáng để họ còn dùng, cả hai ngồi vào bàn ăn, tuân thủ theo quy tắc im lặng dùng phần ăn của mình.

Sau khi đã ăn sáng xong xuôi, Lâm Nhiễm Trần phụ Lâm Dư mang hành lí ra ngoài xe trước, ước chừng bảy giờ hơn cả hai liền bắt đầu xuất phát đến sân bay.



…Ngay trước thời điểm bước lên máy bay, Lâm Nhiễm Trần ngoảnh đầu nhìn lại phía sau thêm một lần cuối xem như là hoài niệm vùng đất này.

Đến đây chưa lâu nhưng nó đã mang đến cho cậu rất nhiều thứ, là bất ngờ xen lẫn hoang mang của một kẻ ngoại lai trước sự xa lạ của thế giới này.

Cậu biết xâm chiếm cơ thể của người khác là một điều sai trái, nhưng đây cũng không phải là điều cậu có thể tự quyết định được. Bởi lẽ xuyên đến đây cũng là một chuyện ngoài ý muốn, bản thân cậu không hề mong muốn điều này xảy ra.

Tạm biệt Kim Thành, mong chờ một khởi đầu tốt đẹp hơn sẽ đến với cậu.

***

Lâm Nhiễm Trần vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Cảnh Thịnh Kiêu nhưng không thể. Sức lực của cậu thua xa hắn, có đánh có đấm đối với hắn cũng chỉ giống như mèo cào hoàn toàn không có tác dụng.

Động thủ không được cậu mới chọn cách động khẩu, bắt đầu mở miệng mắng: “Anh, cái tên điên này, mau bỏ tôi ra!”

Cậu có trốn tránh gì hắn đâu chứ, rõ ràng là quang minh chính đại rời đi. Thế nhưng mặc cho cậu có nói điều đó bao nhiêu lần thì hắn cũng trước sau như một, cả người vẫn luôn áp sát vào người cậu không chút xê dịch.

“Cảnh Thịnh Kiêu, anh mau thả tôi ra, bằng không tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối người khác!”

Cảnh Thịnh Kiêu nghe vậy nhếch môi cười lạnh, nụ cười của hắn âm u đến mức khiến cậu phải rùng mình vì sợ hãi.

“Trần à, em đừng quên mối quan hệ giữa chúng ta.”

Lâm Nhiễm Trần nhíu chặt mày thẳng thừng nói: “Anh cũng đừng quên, chúng ta từ lâu đã chia tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK