• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Chí Tâm mở điện thoại lên đăng nhập vào diễn đàn sau đó đưa đến cho cậu và nói: “Cậu đọc đi, ngay cái bài đầu tiên luôn đó.”

Lâm Nhiễm Trần cầm điện thoại y xem, đó là một bài viết có nội dung rất dài, đi kèm với nó là hình ảnh cậu đang cùng một người đàn ông cao lớn bước lên chiếc xe hơi đen đầy sang trọng.

Chỉ với một bóng lưng, không khó để cậu có thể nhận ra danh tính của người đàn ông này.

Cũng đâu phải ai xa lạ, trong khoảng thời gian này, ngoài việc cùng Cảnh Thịnh Kiêu đi đến Trạch Nhiên để dùng bữa ra thì cậu còn có thể đi với ai khác được sao?

Sợ rằng hắn đã sớm tìm đến chất vấn nếu như thực sự có chuyện đó.

Nhưng đáng bàn cãi ở đây chính là nội dung của nó, bài tuy dài nhưng nội dung chính của nó đa phần đều dùng để chửi rủa cùng khinh thường cậu, việc cậu được người bao nuôi và đút lót cũng chỉ được nhắc đến vài dòng ở phần tiêu đề bài viết.

Lâm Nhiễm Trần đọc xong, bắt đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Cậu mà cũng cần được hắn bao nuôi ư? Xin lỗi chứ cậu cũng không sa cơ thất thế đến như vậy.

Công ty cha cùng anh trai hiện nay đang càng làm ăn phát triển, tuy họ không phải xuất thân hào môn danh giá nhưng trong giới kinh danh ít nhiều vẫn có được một chỗ đứng.

Thời gian này Lâm gia cùng Cảnh gia liên hôn, người anh rể Cảnh Hứa Ngôn hiện tại còn đang là phó tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thị. Nếu thực sự cần người bao nuôi chẳng thà cậu tìm đến Lâm Dư để anh bao nuôi mình, chẳng phải sướng hơn rất nhiều hay sao?

Còn về vấn đề thành tích, cậu nghĩ có lẽ họ nên xem lại điểm số của mình trước khi nói cậu.

“Sự việc này, tớ nghĩ tốt hơn hết là cậu nên đứng ra giải thích rõ ràng thì hơn.”

Nếu không, Chu Chí Tâm lo sợ sự việc này ngày sẽ ngày một lan rộng hơn, thậm chí là đến tay nhà trường, tới lúc đó chắc chắn sẽ rất khó để có thể giải quyết một cách hòa bình.

“Tớ biết.”



Nhưng trước đó Lâm Nhiễm Trần vẫn muốn tìm ra danh tính của kẻ đã tung ra tin đồn này.

Đối với những người không biết đầy đủ ngọn ngành như hai người bạn trước chỉ nghe vào tin đồn để đàm tiếu cậu, cậu có thể dễ dàng bỏ qua mà không so đo tính toán gì với họ.Tuy nhiên đối kẻ đã tung ra tin đồn này đầy ác ý như vậy, còn lâu ông đây mới tha cho hắn!

Cũng không biết Cảnh Thịnh Kiêu đã hay biết gì về chuyện này hay chưa, dù sao tất cả cũng đều là chuyện tốt hắn đã ban cho cậu.

***

Đến tai nhà trường chưa Lâm Nhiễm Trần không biết, nhưng trước đó mọi chuyện cũng đến được tới tai Đường Yên Ngữ.

Tiết học vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, cậu đã thấy cô nhờ bạn học gọi mình đi đến văn phòng khoa để nói chuyện.

Nhiều lần thành quen, không hiểu sao cứ mỗi khi bị cô gọi rời đi cậu luôn mơ hồ cảm nhận được ánh mắt đầy nóng bỏng của một ai đó đang nhìn về phía mình.

Đoạn đi đến cửa lớp, cậu dừng chân quay người nhìn về phía sau, đồng thời bắt gặp ánh mắt Thạch Hầu đang dán chặt lên người mình, nó chứa đầy sự ghen tỵ cùng hận ý mà gã đáng lẽ không nên có với cậu.

Gã thấy cậu đang nhìn mình liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt kia lại, cuối xuống nhìn vào sách như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cũng không phải gã sợ cậu, có điều lại không muốn phải đứng trước sự chất vấn đến từ một người như cậu.

Nó quá mức chói mắt.

Được một lúc, Lâm Nhiễm Trần cũng rời đi.

Thạch Hầu ngẩng đầu lên, gã dáo dác nhìn xung quanh không thấy cậu đâu mới nhẹ thở một hơi.

Đúng lúc này, bên tai hắn lại đột ngột vang lên câu hỏi: “Có gan đăng lên những thứ đó mà lại không có gan để đối mặt với người bị mình vu oan sao?”



Gã giật mình quay sang, nhìn thấy ngay bên cạnh mình lúc này là Chu Chí Tâm, ánh mắt tràn ngập nổi sợ hãi.

“Mày… từ khi nào mà mày…”

Y đã biết được hết tất cả những chuyện này là do hắn làm ra rồi sao?

“Suỵt, im lặng nào. Tốt nhất cậu đừng nên mày tao với tôi, bởi vì tôi không thích điều đó.” Ánh mắt y nhìn gã với đầy ý tứ cảnh cáo.

Thạch Hầu thành tích có thể không tốt, nhưng riêng việc nhìn vào nét mặt người khác để đoán ý thì lại rất giỏi, ngay từ câu tiếp theo, gã không còn dám ở trước mặt y xưng mày tao.

“M… cậu, sao cậu lại biết chuyện này?”

“Cậu ngu ngốc hơn tôi nghĩ, bao nhiêu ganh tị dành cho cậu ấy đều có thể viết được hết lên mặt của mình.”

Chỉ cần bỏ chút thời gian ra để quan sát, không khó để một người có thể nhận ra được điều này.

Nhìn ánh mắt hắn nhìn cậu cùng với những lời chửi rủa mắng nhiếc của bài đăng trên diễn đàn, bao nhiêu ác ý cùng sự ghen tỵ đều có thể được bộc lộ rõ ràng lên hết trên khuôn mặt gã.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi sẽ không nói điều cậu làm cho cậu ấy. Nhưng tôi hy vọng cậu sẽ biết điểm dừng, đừng để mọi chuyện đi quá xa.”

Chu Chí Tâm không mong chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cậu, cậu cùng lắm cũng chỉ cần một chút không may bủa vây để cuộc sống không còn bình yên như lúc ban đầu, để y có thể nhìn rõ thế giới này công bằng không phải duy nhất một màu hồng đối với bất kỳ ai.

Với y chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi.

___________________________

Eu_: Chu Chí Tâm không hẳn là có ý xấu với Lâm Nhiễm Trần, cậu ấy chỉ đơn giản cảm thấy thế giới này không công bằng khi mọi sự bất hạnh đều lần lượt đổ dồn lên đầu mình mà thôi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK