Chu Chí Tâm không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy rùng mình, y bất giác buông tay mình ra khỏi vai cậu, cảm giác ớn lạnh đó mới dần biến mất.
Thấy vậy Cảnh Thịnh Kiêu cũng thu hồi ánh mắt của mình, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà người vừa nhìn y với con mắt chẳng mấy thiện chí khi nãy cũng không phải mình.
Ai có thể không biết nhưng Chu Chí Tâm lại không ngốc, y có thể hiểu được phần nào ẩn ý của hắn trong ánh mắt đó.
Cảnh Thịnh Kiêu đang cảnh cáo y, muốn y thu hồi lại bàn tay đang không an phận của mình.
Thế nhưng y lại tự hỏi, hắn lấy tư cách gì để cảnh cáo y đây?
Chủ nhiệm lớp đợi cho Cảnh Thịnh Kiêu giới thiệu xong liền đẩy hắn bước xuống giảng đường tìm chỗ ngồi, còn bản thân thì nhanh chóng rời đi trả lại tiết dạy cho thầy Giang.
Trước khi đi, cô cũng không quên bỏ lại một câu: “Các em nhớ giúp đỡ bạn học mới nhé, Nhiễm Trần lớp trưởng, nhớ giúp đỡ bạn nha em.”
Lâm Nhiễm Trần vừa nghe cô gọi tên liền nhìn lên, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình lại che mặt quay sang một bên, âm thầm khóc ròng trong lòng, cô à, cô hại em rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, Cảnh Thịnh Kiêu chắc chắn sẽ lấy danh phận lớp trưởng của cậu ra để tìm đến cùng cậu dây dưa không dứt.
Quả nhiên, một giây sau đó bên tai Lâm Nhiễm Trần lại một lần nữa vang lên âm giọng trầm trầm của hắn: “Vậy phiền cậu giúp đỡ tớ nhé, lớp trưởng!”
Trên mặt hắn lộ ra điệu cười toan tính, càng nhìn vào cậu càng cảm thấy ghét bỏ gương mặt này. Thế nhưng ở trước mặt mọi người, cậu lại không thể không cho hắn một nét mặt tốt: “À ừm, có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ!”
Cậu không tin, một người như hắn lại không hiểu những bài giảng này. Nhưng không, cậu lầm to rồi! Mục đích của hắn khi đến đây chính là cậu, lí nào lại có thể bỏ qua cơ hội này để gần gũi cậu cho được.
Trong suốt một tiết giảng, Cảnh Thịnh Kiêu cứ liên tục ở bên cạnh đặt ra những câu hỏi mình “không hiểu” rồi nhờ cậu giảng lại, hắn phiền đến mức khiến cậu không thể nào tập trung được vào bài học.
Đến cuối cùng Lâm Nhiễm Trần vẫn không nhịn được mà nói ra: “Này, anh đủ rồi đó!”
Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người, cậu cố gắng nén giọng nói mình xuống, để nó chỉ vừa đủ cho cả hai nghe thấy: “Anh vốn có thể nghe hiểu mà, tại sao lại cứ phải liên tục đặt ra những câu hỏi vô bổ như vậy?”
Bị vạch trần, trên mặt Cảnh Thịnh Kiêu không hề lộ ra vẻ rối rắm gì mà ngược lại còn vô tội vạ thở dài nói: “Nếu em cảm thấy tôi phiền thì thôi vậy, có gì tôi sẽ hỏi lại giảng viên.”
Nhưng hắn muốn hỏi giảng viên những gì thì còn lâu cậu mới biết được.
Lâm Nhiễm Trần sợ rằng hắn sẽ thổi gió bên tai thầy Giang những điều không hay, để rồi khi đến tay chủ nhiệm cậu sẽ gặp phải phiền phức không đáng có nên không nhịn được mím môi nói: “Tôi không có ý đó, nhưng anh có thể đừng liên tục đặt ra những thứ mà bản thân vốn hiểu rất rõ có được không? Nó đang làm ảnh hưởng đến tôi.”
Cảnh Thịnh Kiêu cũng không muốn khiến cậu thêm chán ghét mình, hắn dễ dàng đáp ứng điều cậu nói, thời gian còn lại của tiết học cũng không còn tiếp tục làm phiền mà để cậu tập trung nghe giảng.
Đến khi ra tiết, giảng viên vừa ra khỏi lớp Lâm Nhiễm Trần đã nhanh chóng đứng dậy thu dọn tập vở vào ba lô, hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức. Thế nhưng cậu vẫn chậm tay hơn hắn, ba lô chỉ vừa mới mang lên vai còn chưa kịp chạy đã bị hắn chặn lại ngăn không cho rời đi.
Lâm Nhiễm Trần khó chịu hỏi: “Anh lại muốn làm gì đây?”
“Để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi có thể tự mình về được.” Nói xong cậu đẩy hắn sang một bên rồi bước qua.
Lần này Cảnh Thịnh Kiêu không ngăn cản cậu rời đi mà chậm rãi lủi thủi theo sau, ai mà không biết, nhìn vào có khi còn tưởng hai người là một cặp đang giận dỗi nhau.
Cậu bị hắn theo đuôi đến phát bực, đi đến một đoạn đường vắng cậu không bước tiếp nữa mà ngừng lại, quay đầu về phía sau chất vấn.
“Anh rốt cuộc đang muốn làm gì, tại sao lại cứ đi theo tôi quài như vậy?”
“Tôi nói rồi, tôi muốn đưa em về.”
“Nhưng chẳng phải tôi đã nói là không cần rồi hay sao?”
Cảnh Thịnh Kiêu đáp trả lại bằng giọng điệu vô cùng ngứa đòn: “Không cần là chuyện của em, còn muốn đưa em về là chuyện của tôi.”
Ngụ ý rất rõ ràng, cậu không thể cấm hắn đưa mình trở về.
Lâm Nhiễm Trần thấy vậy thì cũng mặc kệ, để cho hắn muốn làm gì thì làm, bản thân cũng chỉ cần xem hắn như không khí mà tiếp tục quay về kí túc xá của mình.
Lúc đi ngang qua phòng cô quản lý ký túc, cậu chợt nhớ hắn chỉ vừa chuyển đến hôm nay, không biết mọi thủ tục gì đó đều đã lo liệu xong hết chưa nữa.
Trong đầu chợt nảy ra một ý, lại tiếp tục lên tiếng hỏi hắn: “Phải rồi, anh đã đăng ký phòng kí túc xá chưa?”
Cảnh Thịnh Kiêu lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Nghe vậy, cậu không chút chần chừ kéo tay hắn đi gặp cô quản lý đăng ký nội trú, sau đó nhân cơ hội đó chạy đi không cho hắn thời gian phản ứng.
Thế nhưng, Lâm Nhiễm Trần của nửa tiếng sau chắc chắn sẽ rất hối hận vì hành động này của mình…
Thấy vậy Cảnh Thịnh Kiêu cũng thu hồi ánh mắt của mình, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà người vừa nhìn y với con mắt chẳng mấy thiện chí khi nãy cũng không phải mình.
Ai có thể không biết nhưng Chu Chí Tâm lại không ngốc, y có thể hiểu được phần nào ẩn ý của hắn trong ánh mắt đó.
Cảnh Thịnh Kiêu đang cảnh cáo y, muốn y thu hồi lại bàn tay đang không an phận của mình.
Thế nhưng y lại tự hỏi, hắn lấy tư cách gì để cảnh cáo y đây?
Chủ nhiệm lớp đợi cho Cảnh Thịnh Kiêu giới thiệu xong liền đẩy hắn bước xuống giảng đường tìm chỗ ngồi, còn bản thân thì nhanh chóng rời đi trả lại tiết dạy cho thầy Giang.
Trước khi đi, cô cũng không quên bỏ lại một câu: “Các em nhớ giúp đỡ bạn học mới nhé, Nhiễm Trần lớp trưởng, nhớ giúp đỡ bạn nha em.”
Lâm Nhiễm Trần vừa nghe cô gọi tên liền nhìn lên, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình lại che mặt quay sang một bên, âm thầm khóc ròng trong lòng, cô à, cô hại em rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, Cảnh Thịnh Kiêu chắc chắn sẽ lấy danh phận lớp trưởng của cậu ra để tìm đến cùng cậu dây dưa không dứt.
Quả nhiên, một giây sau đó bên tai Lâm Nhiễm Trần lại một lần nữa vang lên âm giọng trầm trầm của hắn: “Vậy phiền cậu giúp đỡ tớ nhé, lớp trưởng!”
Trên mặt hắn lộ ra điệu cười toan tính, càng nhìn vào cậu càng cảm thấy ghét bỏ gương mặt này. Thế nhưng ở trước mặt mọi người, cậu lại không thể không cho hắn một nét mặt tốt: “À ừm, có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ!”
Cậu không tin, một người như hắn lại không hiểu những bài giảng này. Nhưng không, cậu lầm to rồi! Mục đích của hắn khi đến đây chính là cậu, lí nào lại có thể bỏ qua cơ hội này để gần gũi cậu cho được.
Trong suốt một tiết giảng, Cảnh Thịnh Kiêu cứ liên tục ở bên cạnh đặt ra những câu hỏi mình “không hiểu” rồi nhờ cậu giảng lại, hắn phiền đến mức khiến cậu không thể nào tập trung được vào bài học.
Đến cuối cùng Lâm Nhiễm Trần vẫn không nhịn được mà nói ra: “Này, anh đủ rồi đó!”
Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người, cậu cố gắng nén giọng nói mình xuống, để nó chỉ vừa đủ cho cả hai nghe thấy: “Anh vốn có thể nghe hiểu mà, tại sao lại cứ phải liên tục đặt ra những câu hỏi vô bổ như vậy?”
Bị vạch trần, trên mặt Cảnh Thịnh Kiêu không hề lộ ra vẻ rối rắm gì mà ngược lại còn vô tội vạ thở dài nói: “Nếu em cảm thấy tôi phiền thì thôi vậy, có gì tôi sẽ hỏi lại giảng viên.”
Nhưng hắn muốn hỏi giảng viên những gì thì còn lâu cậu mới biết được.
Lâm Nhiễm Trần sợ rằng hắn sẽ thổi gió bên tai thầy Giang những điều không hay, để rồi khi đến tay chủ nhiệm cậu sẽ gặp phải phiền phức không đáng có nên không nhịn được mím môi nói: “Tôi không có ý đó, nhưng anh có thể đừng liên tục đặt ra những thứ mà bản thân vốn hiểu rất rõ có được không? Nó đang làm ảnh hưởng đến tôi.”
Cảnh Thịnh Kiêu cũng không muốn khiến cậu thêm chán ghét mình, hắn dễ dàng đáp ứng điều cậu nói, thời gian còn lại của tiết học cũng không còn tiếp tục làm phiền mà để cậu tập trung nghe giảng.
Đến khi ra tiết, giảng viên vừa ra khỏi lớp Lâm Nhiễm Trần đã nhanh chóng đứng dậy thu dọn tập vở vào ba lô, hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức. Thế nhưng cậu vẫn chậm tay hơn hắn, ba lô chỉ vừa mới mang lên vai còn chưa kịp chạy đã bị hắn chặn lại ngăn không cho rời đi.
Lâm Nhiễm Trần khó chịu hỏi: “Anh lại muốn làm gì đây?”
“Để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi có thể tự mình về được.” Nói xong cậu đẩy hắn sang một bên rồi bước qua.
Lần này Cảnh Thịnh Kiêu không ngăn cản cậu rời đi mà chậm rãi lủi thủi theo sau, ai mà không biết, nhìn vào có khi còn tưởng hai người là một cặp đang giận dỗi nhau.
Cậu bị hắn theo đuôi đến phát bực, đi đến một đoạn đường vắng cậu không bước tiếp nữa mà ngừng lại, quay đầu về phía sau chất vấn.
“Anh rốt cuộc đang muốn làm gì, tại sao lại cứ đi theo tôi quài như vậy?”
“Tôi nói rồi, tôi muốn đưa em về.”
“Nhưng chẳng phải tôi đã nói là không cần rồi hay sao?”
Cảnh Thịnh Kiêu đáp trả lại bằng giọng điệu vô cùng ngứa đòn: “Không cần là chuyện của em, còn muốn đưa em về là chuyện của tôi.”
Ngụ ý rất rõ ràng, cậu không thể cấm hắn đưa mình trở về.
Lâm Nhiễm Trần thấy vậy thì cũng mặc kệ, để cho hắn muốn làm gì thì làm, bản thân cũng chỉ cần xem hắn như không khí mà tiếp tục quay về kí túc xá của mình.
Lúc đi ngang qua phòng cô quản lý ký túc, cậu chợt nhớ hắn chỉ vừa chuyển đến hôm nay, không biết mọi thủ tục gì đó đều đã lo liệu xong hết chưa nữa.
Trong đầu chợt nảy ra một ý, lại tiếp tục lên tiếng hỏi hắn: “Phải rồi, anh đã đăng ký phòng kí túc xá chưa?”
Cảnh Thịnh Kiêu lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Nghe vậy, cậu không chút chần chừ kéo tay hắn đi gặp cô quản lý đăng ký nội trú, sau đó nhân cơ hội đó chạy đi không cho hắn thời gian phản ứng.
Thế nhưng, Lâm Nhiễm Trần của nửa tiếng sau chắc chắn sẽ rất hối hận vì hành động này của mình…