• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng thời điểm đó tại nhà chính Kiêu gia.

Cũng chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra, nửa đêm canh ba cha Cảnh - Cảnh Hàn Lâm đột nhiên lại gọi điện Cảnh Thịnh Kiêu trở về nhà gấp đến như vậy.

Từ Long Thành trở về Kim Thành không hề gần, thời điểm hắn về đến đây cũng đã hơn ba giờ sáng.

Hắn vội vội vàng vàng bước vào trong, nhìn thấy mọi người trong nhà đều tụ tập đông đủ trong phòng khách như vậy, đột nhiên cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.

Quả nhiên, ngay khi hắn vừa xuất hiện tầm mắt của mọi người đều đặt hết lên trên người hắn.

Hắn âm thầm nuốt nước bọt, tầm mắt nhìn đến cha mình hỏi: “Có chuyện gì sao mà người lại đổi nhiên gọi con trở về gấp như vậy?”

Cảnh Hàn Lâm cũng nhìn hắn, sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp quăng lên trên bàn một xấp hình ảnh dày cộp.

“Cậu nói xem đây là cái gì? Công việc mà cậu đây sao?”

Cảnh Thịnh Kiêu hết nhìn ông lại nhìn đến xấp ảnh trên bàn, nhanh chóng cầm lên xem kỹ những gì được chụp trong hình.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sự hiện diện của cậu bên cạnh hắn đã bị ông phát giác.

Người được chụp bên trong xấp ảnh ông đưa đến không ai khác chính là hắn cùng Lâm Nhiễm Trần, kể từ thời điểm cả hai cùng nhau qua đêm ở khách sạn cho đến tận bây giờ, xem ra từ sớm ông cũng đã hoài nghi.

“Cha cho người theo dõi con?”

“Nếu không làm sao có thể phát hiện ra bí mật này của cậu?” Ông đem hết tất cả những bực dọc trong lòng mình nói ra: “Từ ba năm trước tôi đã cảm thấy cậu là lạ rồi, đột nhiên lại trở nên chăm chỉ học tập như vậy còn tưởng đã thông suốt muốn phụ tôi quản lý công ty, không ngờ việc đầu tiên cậu làm sau khi tiếp quản lại là đánh cho công ty người ta đến phá sản.”

Lam gia dù cho có đáng ghét, thủ đoạn trên thương trường bẩn thỉu đến mức không một ai muốn dính líu đến. Thế nhưng, ông không nghĩ sẽ có một ngày họ đắc tội với con trai mình để rồi sụp đổ, còn hắn trên thương trường khi đó cũng một trận thành danh.



Cảnh Hàn Lâm tất nhiên tự hào về hắn, nhưng ngay khi biết đến nguyên nhân đằng sau lại tức đến thiếu điều muốn lên cơn đau tim.

Ai đời lại có người đánh cho gia đình người ta phá sản chỉ vì con trai họ là nguyên nhân khiến hắn cùng người yêu chia tay?

Chắc cũng chỉ có mỗi mình hắn.

Đối với việc hắn là người đồng tính, ông từ sớm đã phát hiện ra nhưng cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua vì không muốn làm to chuyện lên.

Thế nhưng ông lại không ngờ hắn lại mặt dày mày dạn đến mức đeo đuổi theo người yêu cũ đến tận Long Thành, thậm chí tư liệu cá nhân của người ta từ một hai năm về trước cũng đã nằm trên tay hắn.

“Nếu như cha gọi con về đây chỉ để muốn ngăn cản bọn con ở bên nhau thì xin lỗi, con không làm được.”

Cảnh Thịnh Kiêu đã đánh mắt cậu một lần, làm sao có thể để chuyện cũ có khả năng lặp lại thêm một lần nữa

Ba năm qua, nếu không phải bị một thế lực vô hình nào đó ngăn cản có khi hắn đã sớm tìm đến cậu chứ không phải đợi đến thời điểm này.

“Kể cả có phải đánh mất đi quyền thừa kế của mình sao?”

Lời ông nói ra đối với hắn như một sự đe dọa.

Trong xã hội này, hai thứ quan trọng nhất không nằm ngoài tiền và quyền, chỉ có nó mới có thể giúp họ đứng trên vị trí mình mong muốn, có chỗ đứng trong mắt người ngoài.

Có đánh chết ông cũng không ngờ đến, hắn lại có thể dễ dàng buông bỏ quyền thừa kế của mình đến như vậy.

“Tại sao?” Cảnh Hàn Lâm hỏi xong lại cảm thấy quen thuộc, dường như tình huống này, câu hỏi này ông đã từng được trải qua trước đây.

“Con vốn không cần đến chúng.”



Hay nói đúng hơn chúng không quan trọng bằng Lâm Nhiễm Trần.

Hắn tin bản thân đủ bản lĩnh để tự tay gầy dựng lên cơ nghiệp cho riêng mình mà không cần đến sự trợ giúp của gia đình, biết rằng có thể sẽ rất khó khăn thế nhưng hắn lại không muốn buông bỏ cậu chỉ vì quyền thừa kế.

Cảnh Hàn Lâm cuối cùng cũng nhớ ra, chẳng trách ông lại cảm thấy quen thuộc đến như vậy hóa ra nó đã từng xảy ra ở Cảnh gia một lần.

Một năm trước bác trai Cảnh cũng phát hiện ra con trai ông ta là đồng tính, cũng gọi hắn ta về đây để hỏi chuyện thế này đến cuối cùng hắn ta cũng chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế rồi rời đi.

Bây giờ lại đến con trai mình…

Anh trai à, vận khí của con trai anh đúng thật là tốt mà, bây giờ lan đến cho con trai em luôn rồi này!

Để ý đến hắn từ nãy đến giờ đều nhìn mình bằng ánh mắt phòng bị, ông thở dài nói: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi cũng không có ý định sẽ ngăn cản các cậu ở bên nhau.”

Hậu quả ông cũng đã ở chỗ anh trai mình nhìn ra, đối với loại chuyện này càng cứng rắn sẽ càng khiến cho mối quan hệ giữa mình cùng con trai trở nên xa cách hơn.

“Nói đi, rốt cuộc người cậu đang muốn theo đuổi là ai?” Không chừng ông lại có thể tiện tay giúp hắn truy người.

“Là Lâm Nhiễm Trần - con trai út của Lâm Hữu Đăng.”

Ông cau mày, trong lòng không ngừng lặp lại cái tên Lâm Hàn Đăng này? Hình như ông đã từng nghe qua cái tên này.

Còn chưa kịp nhớ ra, bác trai Cảnh - Cảnh Điền Lâm ngồi ở gần đó bỗng nhiên đập bàn đứng dậy chửi tục một tiếng: “Cái đệch… đó chẳng phải là tên thông gia tôi sao?”

Cảnh Hàn Lâm: “???”

Còn có thể có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK