Uể oải lê bước về biệt uyển, đã quá nửa đêm, Mộc Đại cũng lười về phòng, tiến thẳng tới ghế sô pha nằm thẳng cẳng, ngẩn người nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà.
Biệt uyển được xây theo phong cách phục cổ.
Tiếc là trang trí bằng đèn chiếu kiểu hiện đại, nếu quả thật muốn xây theo phong cách cổ đại, đuôi đèn nên đặt một cây nến, vào ban đêm, ngọn lửa đung đưa lay động, như vậy mới tạo không khí cổ xưa.
Không rõ đã trải qua bao lâu, có người bước tới ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, mỉm cười nhìn cô: “Cô gái, sao trông bộ dạng thiếu sức sống vậy?”
Người vừa nói chuyện là Vạn Phong Hoả. Mộc Đại uể oải nằm nằm bất động, nói: “Bị người khác chọc tức.”
Vạn Phong Hoả cười ha ha: “Trông cháu như quả bóng xì hơi ấy.”
Lời này của ông quả thật chuẩn xác, mọi chuyện không thể quá mức độ, bởi cô quá tức giận, ngược lại tức hết hơi.
Mộc Đại lấy lại tinh thần trò chuyện cùng Vạn Phong Hoả: “Sao chú còn chưa đi nghỉ.”
“Vừa tiễn Lý Thản.”
Mộc Đại vô cùng ngạc nhiên: “Chú ấy đi rồi ư?”
“Đi rồi.”
“Cũng đúng, mọi người không phải đến du lịch, nếu cuộc điều tra chưa có tiến triển, chẳng phải nên tự động giải tán? Tuy vẫn chưa cam lòng về La Nhận, nhưng ai hơi đâu ở lại một nơi xa lạ chỉ vì người mà mình hoàn toàn không biết dẫu chỉ một chi tiết nhỏ?
Mộc Đại buồn bã ngồi dậy: “Sáng mai tôi cũng về nhà.”
***
Sáng sớm hôm sau, Mộc Đại thu xếp hành lý, gọi xe taxi tới sân bay, chưa đi được bao xa, trong lúc xe đỗ lại trên đường, Mộc Đại kéo cửa kính xe xuống ngắm phong cảnh, đột nhiên có người đứng phía đối diện vẫy tay với cô: “Này, em Mộc Đại!”
Người kia là Tào Nghiêm Hoa, khu này là địa bàn của anh ta, có lẽ mỗi ngày anh ta đều lượn lờ qua đây, Mộc Đại cũng hướng anh ta vẫy tay, ý bảo anh ta đứng tại chỗ đợi, ai ngờ anh ta đã vội vàng chạy sang, bất chấp những lời kêu ca của người đi đường. Anh ta chạy tới trước mặt cô, tươi cười hớn hở đặt cả tay lẫn khuỷu tay lên thành cửa: “Ê, em Mộc Đại, đang đi đâu chơi vậy, Tam Hiệphay Từ Khí Khẩu?”
Tam Hiệp: Tam Hiệp bao gồm 3 khe sông là: Cù Đường hiệp, Vu hiệp, Tây Lăng hiệp. Chúng là một phần với phong cảnh đẹp và hùng vĩ của sông Dương Tử, được tạo lên bởi sự hợp lưu của hai con sông Dương Tử và Gia Lăng tại Trùng Khánh kéo dài đến thành phố Nghi Xương tỉnh Hồ Bắc, dài tổng cộng 204 km, trong đó ba hiệp này chiếm khoảng 120 km. Người Trung Quốc khi nói về Tam Hiệp có câu Cù Đường hùng, Vu hiệp tú, Tây Lăng kì.
Từ Khí Khẩu: Một địa danh nổi tiếng của Trung Quốc, là một trấn cổ chuyên về gốm sứ. Nằm trên vùng đất bằng ở Trùng Khánh, gần sông Gia Lăng. Còn được gọi với cái tên “Tiểu Trùng Khánh”.
“Về nhà.”
Tào Nghiêm Hoa mất khoảng năm giây mới tiêu hoá được câu “Về nhà” của cô có hàm ý gì, lập tức sợ hãi nói: “Sao về sớm vậy em, mới đến có vài ngày thôi mà, chẳng lẽ em xem thường khu Trùng Khánh này sao. Ây, em đi cũng không báo một tiếng, mất tình anh em quá, dẫu sao anh cũng từng mời em ăn một bữa cơm mà…”
Đèn giao thông đằng trước đổi màu, lái xe không kiên nhẫn đuổi Tào Nghiêm Hoa đi: “Tránh ra, tránh ra cho xe chạy tiếp.”
Mộc Đại cười cáo lỗi với Tào Nghiêm Hoa, nào biết mình quá xem nhẹ sự nhiệt tình của đối phương. Anh ta vẫn chưa cam lòng, chạy chậm hai bước theo xe ô tô, sau đó bỗng nhiên mở cửa, chui tọt vào trong xe.
Trước hành động nguy hiểm, vi phạm giao thông của Tào Nghiêm Hoa, lái xe vô cùng khó chịu, anh ta vẫn giả bộ như không nhận ra: “Đúng lúc anh đang rảnh, anh tiễn em một đoạn.”
Mộc Đại có dự cảm, mục đích chính của anh ta hẳn vẫn nằm phía sau, quả nhiên sau khi add nick Wechat rồi ba hoa một lúc về ý định muốn đi Vân Nam của mình, anh ta bỗng nhiên hạ giọng một cách thần bí: “Em Mộc Đại, em học võ ở của ai thế?”
Mộc Đại liếc anh ta: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh cũng rất muốn học, môn võ em học rất quan trọng với những người trong nghề của anh. Anh tra trên mạng, hiện tại chỉ khai giảng các lớp Thái Cực Quyền dành cho các ông bà già muốn tập luyện nâng cao sức khoẻ, học cũng chẳng có tác dụng. Em Mộc Đại, em có sư phụ dạy riêng đúng không?”
“Phải.”
Tào Nghiêm Hoa như mở cờ trong bụng: “Em Mộc Đại, à không, chị Mộc Đại, chị muốn thu một vị sư đệ hay gì đó không?”
Yêu cầu này được đề cập khá uyển chuyển, nhưng Mộc Đạ trả lời một câu, dứt khoát chấm dứt ý định của anh ta: “Không được đâu, anh đừng mơ.”
Tào Nghiêm Hoa chưa từ bỏ ý đinh: “Chẳng lẽ sư phụ chị chỉ nhận một đồ đệ duy nhất thôi sao?”
“Không, trước đó cũng nhận một người.”
Mộc Đại cười hì hì nhìn anh ta: “Vị đồ đệ kia có mưu đồ bất chính, học võ xong lại không đi theo con đường tử tế, còn dám đi trộm đồ của người khác, sau khi sư phụ tôi biết liền đánh gãy một chân của anh ta…”
Trong lúc nói chuyện, tay cô chậm rãi đặt lên đầu gối của Tào Nghiêm Hoa, anh ta mải chăm chú lắng nghe nên cũng không để ý, ai ngờ sau khi nói xong câu cuối cùng, cô dùng sức nắm chặt đầu gối anh ta bẻ quặt sang một bên. Tào Nghiêm Hoa sợ hãi, tưởng chân mình cũng bị đánh gãy, hét lên như sắp chết đến nơi, nghe tiếng thét của anh ta, lái xe giật mình, xe đánh một vòng trên đường cái.
Mộc Đại ung dung thu tay lại, khuyên nhủ thấm thía: “Anh giai béo, không phải tôi coi thường cách kiếm sống của anh, nhưng sư phụ tôi hận nhất là kẻ cướp, nếu ông ấy biết anh cũng học môn võ này, hừ…”
Nghe cô hừ lạnh, Tào Nghiêm Hoa dựng tóc gáy, cuối cùng hoàn toàn chấm dứt ý định học hỏi tuyệt kỹ trong đầu. Tuy nhiên, anh ta là người thật thà, cũng không vì mục đích không thành mà trở mặt, sau khi đến sân bay, anh ta còn đưa Mộc Đại tới cửa kiểm soát.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ cất cánh, Mộc Đại tranh thủ đi dạo trong cửa hàng ở sân bay, đang phân vân xem có nên mua chút đặc sản Trùng Khánh cho dì Hồng hay không, đằng sau có người gọi cô.
Quay đầu nhìn lại, hoá ra là Lý Thản.
Ông ấy coi như người quen cô kết giao trong chuyến đi này, gặp ông ấy ở đây Mộc Đại vô cùng vui vẻ: “Không phải chú đã đi từ hôm qua rồi sao?”
Lý Thản mỉm cười: “Không rõ hôm qua là ngày máy bay diễn tập hay hạn chế giao thông, nên chuyến bay dời lịch sang hôm nay.”
Chuyến bay của Lý Thản cũng chưa đến giờ cất cánh, hai người liền tìm một chỗ ngồi nói chuyện phiếm, nói đến nói đi, chung quy đề tài vẫn xoay quanh hồ Lạc Mã. Lý Thản trông khá mệt mỏi, có lẽ hành trình tới Trùng Khánh lần này khiến ông thất vọng nhiều.
Mộc Đại không cho rằng thông tin do Sầm Xuân Kiều cung cấp là giả, nhưng những lời của Lý Thản cũng có đầu có cuối, đôi bên ai cũng cho rằng mình đúng, người ngoài rất khó phán đoán, cô đề nghị Lý Thản: “Nếu chú từng đối mặt với thủ phạm, vậy thử nói chuyện này cho chú Vạn xem, chú ấy quen biết nhiều người, đầu mối cũng phong phú, không chừng có thể giúp ích gì đó.”
“Tôi cũng nói riêng với ông ấy về chuyện này, nhưng…”
Lý Thản nhíu mày: “Nên nói thế nào nhỉ, tình hình phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cháu. Vạn Phong Hoả đề nghị tôi đi gặp chuyên gia thôi miên.”
Sao ở đây còn dính dáng đến chuyên gia thôi miên, Mộc Đại có chút khó hiểu.
Lý Thản giải thích giúp cô, song lại nói không tỉ mỉ: “Lúc ấy,… Nói thật ra, tôi vừa chạy vào, người kia định bỏ chạy, tôi và hắn đánh nhau, hắn đeo khẩu trang, sau đó có người đập vào đầu tôi từ đằng sau…”
“Bên họ có hai người ư?”
Lý Thản thở dài: “Ban đầu tôi cứ nghĩ chỉ có một người.”
Ông rút trong túi ra hộp thuốc lá, rút một điếu để trên tay, có lẽ là ngại đang ở sân bay, do dự một lát lại không châm lửa: “Bởi chuyện xảy ra từ hai năm trước, hoàn toàn không phải năm năm như lời Sầm Xuân Kiều đã kể, vì vậy có thể khẳng định, những lời người phụ nữ kia nói không đáng tin cậy. Tuy nhiên, về khuôn mặt của hai kẻ kia, tôi thực sự không có ấn tượng đặc biệt, mặc dù lúc ngã xuống đất tôi từng trông thấy họ, nhưng sau đó bị đánh bất tỉnh, huống hồ, người còn lại đeo khẩu trang.”
Mộc Đại đã hiểu được vai trò của chuyên gia thôi miên trong chuyện này: “Hẳn sẽ có tác dụng, tôi nghe nói chuyên gia thôi miên rất tài giỏi, có thể khiến tiềm thức của chú quay lại hiện trường lúc đó, tái hiện lại cảnh tượng, thậm chí có thể dẫn đường chú vẽ ra khuôn mặt nghi phạm. Chú vẽ đẹp không?”
Lý Thản cười rộ lên: “Cũng tàm tạm, hồi còn trẻ, tôi rất thích mấy trò viết vẽ linh tinh, vẽ tranh bằng bút máy cũng khá đẹp, tôi từng vẽ cho Á Thanh…”
Nói tới đây, ông đột nhiên im lặng, cúi đầu một lúc, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ xé điếu thuốc lá trên tay, tàn thuốc rơi lả tả.
Lòng Mộc Đại có chút phiền muộn, Lý Thản cũng không còn trẻ, trên đầu sớm mọc không ít tóc bạc. Năm đó, không dám nói ông ấy tiền đồ rộng mở, nhưng ít nhất cũng có công việc ổn định, hứa hẹn sẽ có một gia đình hạnh phúc, không ngờ Lý Á Thanh lại gặp chuyện không may…
Trong đầu chợt nảy lên một suy đoán, Mộc Đại bật thốt lên hỏi: “Vợ chồng giáo sư Lý chỉ có một đứa con gái duy nhất là Lý Á Thanh thôi sao?”
Lý Thản nói: “Cũng không hẳn, nghe nói, lúc Á Thanh được sinh ra, thực ra còn có một chị em song sinh nữa?”
Ông thoải mái đáp, Mộc Đại ngược lại nghẹn họng sửng sốt, thật lâu không thể nói nên lời.
Song sinh chỉ là suy đoán của riêng cô, nhưng chính mình nghĩ là một chuyện, nghe người khác khẳng định đáp án lại là một chuyện khác:
“Vậy… vậy đứa bé còn lại…”
“Cháu biết đấy, vào thời điểm đó, vợ chồng giáo sư Lý thuộc thành phần thanh niên trí thức mới về nước, lúc sinh hai bé gái, họ phải cho đi một đứa. Sau khi có cuộc sống khá giả, họ luôn nghĩ cách tìm lại con gái, nhưng vẫn không tìm được… Haiz, cô gái, cô không đi đăng ký sao?”
Mộc Đại phục hồi tinh thần, Lý Thản đang chỉ vào bảng thông báo thông tin chuyến bay cách đó không, trên đó đang hiển thị đến lượt đăng ký của Mộc Đại: “Đúng, đến lượt tôi rồi.”
Đầu óc cô có chút rối loạn, đi hai bước lại quay về: “Vậy, chuyện kia, chúng ta lưu lại phương thức liên lạc nhé.”
Lý Thản gật đầu: “Tôi biết, có tiến triển gì mới tôi sẽ báo cho cháu, hai người cùng tìm hẳn phải hơn một người tìm.”
***
Hai ngày nay, Nhất Vạn Tam chịu khó lại cố gắng một cách khác thường, Trương Thúc nhìn không nổi bộ dạng này của anh ta liền châm chọc: “Cô chủ nhỏ vừa trở về, cậu như biến thành một người khác vậy.”
Nhất Vạn Tam nói: “Sao lại không thay đổi chứ? Ai chả sợ bị ăn đòn.”
Huống hồ, hai hôm trước Hoắc Tử Hồng đã nói qua với anh ta, sau khi Mộc Đại chở về sẽ để cô bắt đầu lý toàn bộ quán bar.
Nếu Mộc Đại tiếp nhận công việc này, việc đầu tiên cô ta làm không phải kiểm kê thì là kiểm toán. Tới lúc đó anh ta còn đường sống chắc.
Chạng vạng, Mộc Đại ngồi bên cửa sổ đọc sách, Nhất Vạn Tam ân cần bưng một chén cà phê tới, mặt trang trí một hình thiếu nữ cài hoa bằng bọt sữa và sô-cô-la, ba đường hai nét, ý vị miên man, nồng nàn vấn vít. Nhất Vạn Tam cầm cốc cà phê tới, giọng nói tràn đầy khoe khoang, cho rằng Mộc Đại có thể thấu hiểu nỗi “gian khổ” anh ta phải trải qua mấy ngày nay.
“Cô chủ nhỏ, cô xem đi, mấy ngày nay tôi học trang trí cà phê…”
Mộc Đại cũng không ngẩng đầu, bưng cốc lên uống một ngụm, đầu cô gái lập tức thiếu một nửa. Dường như sợ cà phê còn nóng, lại cầm thìa khuấy qua khuấy lại cho nguội.
Tim Nhất Vạn Tam vỡ vụn, cái này phải gọi là trâu ăn mẫu đơn, thật bực mình. Mụ đàn bà độc ác này!
Đêm nay anh ta phải lên Thiên Nhai update một nghìn chữ.
Mộc Đại khẽ giọng gọi anh ta: “Nhất Vạn Tam.”
“Ừm.”
“Có người đang nhìn tôi.”
Vô nghĩa, đương nhiên có người đang nhìn cô, tôi đang nhìn cô chằm chằm đây, Nhất Vạn Tam chỉ hận không thể trừng ra hai lỗ thủng trên đầu cô, nhưng vẫn phải hết lời nịnh nọt: “Cô chủ nhỏ, cô xinh đẹp như vậy, có người nhìn cô là chuyện bình thường.”
Lời này tuy giả dối, song cũng không hẳn là nói dối. Huống chi nơi này du khách nườm nượp, phía đối diện nào là quán bar, nào là mặt tiền cửa hàng, còn có rất nhiều người đam mê chụp ảnh, thỉnh thoảng lại nâng máy lên chụp tách tách. Có một câu thơ rất đúng, em đứng trên cầu ngắm cảnh, người khác cũng đang ngắm em, nhớ không chính xác lắm nhưng đại ý là như vậy.
“Không phải, Nhất Vạn Tam, anh cũng đừng để lộ bộ mặt thật, giả vờ vô tình nhìn xung quanh thử xem, người đó rốt cuộc là ai!”
Nghe hai ba câu của Mộc Đại, Nhất Vạn Tam bỗng nhiên hoảng hốt, tim đập thinh thịch liên tục.
Anh ta lau bàn, ánh mắt liếc bên trái một ít, bên phải một ít, hẳn người kia không phải khách trong cửa hàng. Ở đây, ngoại trừ Mộc Đại chỉ còn một cặp tình nhân, hai người kia dính nhau như sam, hận không thể đem ánh mắt mọc rễ nảy mầm trên người đối phương.
Vậy người kia ở phía đối diện?
Đối diện là một quán cà phê, cách một lớp cửa sổ nhìn không rõ bên trong cho lắm, ở góc sáng sủa hình như có một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen đang ngồi.
Di động của Mộc Đại đặt trên bàn chợt rung lên.
Người nhắn là Lý Thản, nội dung là: “Thử vài lần, rốt cuộc hôm nay cũng có tiến triển, tôi đã phác hoạ hình của người kia, để tôi chụp ảnh rồi gửi cho cháu xem.”
Ảnh được qua tin nhắn, hình ảnh hiện ra rất chậm, bức tranh được vẽ bằng bút máy, đường nét sắc bén như đao khắc trên giấy. Khoảnh khắc bức ảnh hiện ra, đáy mắt Mộc Đại phút chốc co rụt lại.
Đây là La Nhận.