• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Đại cảm thấy hết sức bồn chồn, theo bản năng cầm lấy chai nước chanh, mở nắp uống một hớp lớn, dừng lại trong chốc lát, cảm thấy chưa đã khát, lại uống thêm một hớp nữa.

“Tôi bất ngờ không kịp phản ứng, sau đó lập tức hỏi lại câu chú ấy vừa nói có ý gì. Tuy nhiên, chú ấy lại khôi phục dáng vẻ lúc tập trung nghiên cứu, không thích người ngoài tới gần, vẫy tay bảo tôi đi ngủ sớm.”

La Nhận im lặng hồi lâu.

Mộc Đại đành mở miệng hỏi: “Vì vậy… Anh không để tâm tới câu nói kia của ông ấy đúng không?”

La Nhận cười bất đắc dĩ: “Cũng để tâm, nhưng… không để tâm quá mức.”

***

Những người đam mê nghiên cứu học thuật vốn có một chút cổ quái, khác người. Tuy La Nhận cũng nghi ngờ về câu “đừng để chú giết người” kia, nhưng cũng chỉ lưu ý một hai, không đến mức thần hồn nát thần tính, theo dõi hai tư trên hai tư giờ.

Huống hồ, La Văn Miểu là phần tử trí thức, bình thường nhìn thấy máu đã kinh hãi, giết người ư? Nói mơ chắc!

Vài ngày trôi qua, La Văn Miểu vẫn sinh hoạt bình thường, nỗi lo âu của La Nhận cũng dần dần lắng xuống.

Một ngày nọ, anh và La Văn Miểu cùng ra ngoài đi dạo, ngang qua một cửa hàng bán thiết bị câu cá, La Văn Miểu đột nhiên thay đổi thái độ, nói muốn vào xem một chút.

La Nhận nghĩ, có lẽ chú mình gần đây thích câu cá.

Song kỳ lạ là, ông không mua cần câu, cũng không xem mồi câu mà chỉ tham khảo các loại dây câu cá khác nhau. Từ loại làm từ ni lông, PE (Polyetylen – nhựa nhiệt dẻo), Cacbon, cho đến loại làm bằng thép, ông rút mỗi loại một đoạn, nắm trong lòng bàn tay quan sát trái phải, kích động tới mức run cả tay, trong mắt loé ánh sáng kì dị.

Cuối cùng chọn xong một bó, ông cầm trên tay mang về nhà, nắm chặt đến nỗi như sợ ai cướp mất.

Về đến nhà, La Văn Miểu ngay cả cơm cũng không ăn, vội vàng lấy dây câu cá ra ve vuốt tỉ mỉ, thậm chí còn đem ra soi dưới ánh đèn, nói chuyện với ông, ông cũng không thèm để vào tai.

La Nhận khẽ hoảng hốt, sợi dây kia làm bằng ni lông, trong suốt lại rất nhỏ, nhìn lâu liền cảm thấy khó chịu, tựa như cổ mình cũng bị siết chặt bằng sợi dây đó vậy.

Anh dặn dò Sính Đình và bác Trịnh: “Buối tối đi ngủ nhớ khoá trái cửa.”

Cửa chính được khoá trái, chìa khoá nằm trong tay, ngược lại phòng mình chỉ khép khờ, xảy ra chuyện gì còn giải quyết kịp thời.

Lúc đi ngang qua thư phòng, thấy La Văn Miểu đang đứng bên bàn làm việc, cầm kính lúp viết viết vẽ vẽ, không có gì khác thường.

Rốt cuộc trong lòng có dự cảm không tốt, La Nhận ngủ không sâu, nửa đêm loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong nhà, anh lập tức xoay người ngồi dậy. Căn phòng vô cùng im ắng, ánh đèn trong thư phòng chiếu qua cánh cửa được mở hé, phản chiếu một hình cung kéo dài.

Chú ấy vẫn chưa ngủ sao? Do dự một lát, La Nhận quyết định đứng dậy qua đó xem xét.

Đèn vẫn sáng, thư phòng không một bóng người, chuỗi dây câu cá La Văn Miểu đặt trên bàn cũng chẳng thấy đâu.

La Nhận giật mình, hoàn toàn tỉnh táo, lập tức chạy tới phòng ngủ của La Văn Miểu, chăn gối trên giường được gấp gọn gàng, không có dấu hiệu từng có người động tới.

La Nhận gọi cả Sính Đình và bác Trịnh, mọi người cùng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy người. La Nhận kiểm tra lại cửa chính, không có dấu hiệu bị mở.

Ngay lúc này, Sính Đình, người đang soi đèn pin dọc theo tường viện, chợt ngẩn người, dừng một lát, đèn pin lia dần lên trên cao, run run gọi La Nhận: “La Tiểu Đao, anh nhìn chỗ này mà xem…”

Trên đỉnh tường viện, chằng chịt dấu chân.

Đón lấy anh mắt tràn đầy nghi vấn của Mộc Đại, La Nhận khẳng định: “Chú tôi không biết võ, chú ấy là thành phần trí thức điển hình, sống an nhàn, sung sướng, tuổi trung niên béo ra, đi đường không nhanh không chậm, bình tĩnh, cẩn thận. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ thấy chú ấy chạy chậm hay bước vội, trèo tường ư? Tôi quả thật không dám nghĩ tới.”

Mộc Đại ừ một tiếng rồi nói: “Sau đó thì sao?”

Sau đó, La Nhận để Sính Đình và bác Trịnh ở nhà, bản thân thì lái xe ra ngoài tìm.

Khu vực sông Tiểu Thương không lớn, nhưng rất nhiều xe không thể đi qua ngõ phố. Chẳng rõ tới lần thứ mấy dừng xe quan sát các đường xá, La Nhận nghe thấy tiếng động.

Câu chuyện sau này, Lý Thản cũng từng kể cho Mộc Đại, chỉ là lần này cô được nghe dưới cái nhìn khác.

“Anh đánh Lý Thản bất tỉnh?”

La Nhận gật đầu: “Tình hình trong phòng lúc ấy rất thảm, tôi chợt hiểu câu nói “đừng để chú giết người” kia có hàm ý gì. Khi ấy, đầu óc tôi rất hỗn loạn, thấy chú mình và Lý Thản lăn lộn đánh nhau, chẳng kịp nghĩ nhiều liền đánh ông ta bất tỉnh.”

***

Lúc đó, lửa đã bén khắp nơi, nếu để Lý Thản lại trong căn nhà kia, chắc chắn ông sẽ bị chết cháy. Vì vậy, La Nhận mang ông cùng rời đi, đầu tiên lái qua ngoại ô, xem qua chứng minh thư trong ví tiền của ông, rồi để ông lại trên cồn cát.

Tiếp đó, anh gọi điện thoại cho Sính Đình, bảo cô dặn bác Trịnh đi nghỉ trước – Chung quy bác ấy là người ngoài, không thể tin tưởng dễ dàng.

Về đến nhà đã gần rạng sáng, La Văn Miểu ngồi ở toa xe sau, mắt trợn trừng, miệng sùi bọt mép, hỏi gì cũng không nói. La Nhận đỡ ông vào nhà, lúc này mới nhận ra, trên người cả hai dính khá nhiều máu. Sính Đình đưa khăn mặt cho anh lau, khóc nức nở: “La Tiểu Đao, có chuyện gì với ba em vậy?”

Cô nhận ra, vết máu kia không phải của La Văn Miểu, cũng không phải của La Nhận.

La Nhận đầu óc rối bời, sau khi đỡ La Văn Miểu vào giường nghỉ ngơi, anh kéo La Sính Đình ra ngoài, khoá trái cửa phòng rồi giao chìa khoá cho cô: “Đừng cho chú ra ngoài, tóm lại, em đừng để chú ra ngoài.”

Anh không thể giải thích rõ ràng cho Sính Đình, đấu tranh tư tưởng thật lâu, chú quả thật đã giết người, sau cánh cửa phòng đang đóng chặt kia là tội phạm sát nhân. Mặc dù, ngay lúc này chưa thể hạ quyết tâm báo cảnh sát, nhưng cũng phải quan sát chặt chẽ, tránh để chú ấy lại giết người khác.

Nhưng tại sao chú ấy lại làm vậy? Rốt cuộc nguyên nhân bên trong là gì?

Còn một sơ hở nữa! Người đàn ông tên Lý Thản kia và cả hiện trường, ban nãy hấp tấp, xử lý còn nhiều sơ hở. Không được, anh phải ra ngoài nghe ngóng tình huống.

Sính Đình khóc sưng cả mắt, cô ngồi trên cầu thang, nhìn xuyên qua cửa phòng ngủ đang hé mở của La Văn Miểu. Ông đắp chăn, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, tựa như đang ngủ.

La Nhận dặn dò cô: “Đừng để chú ra khỏi phòng, em cũng đừng vào đó. Tạm thời đừng kể chuyện này cho bác Trịnh, đợi anh về nói sau.”

Sính Đình hỏi anh: “Có phải ba em giết người không?”

La Nhận nói: “Đừng sợ, có anh đây.”

Sính Đình nhìn anh thật lâu, ngồi ở cầu thang khóc nức nở, nhìn bóng anh rời đi.

Rất lâu, rất lâu sau này, đây là… ấn tượng cuối cùng của anh về Sính Đình.

***

Mộc Đại nghe xong hết sức lo sợ, mồ hôi lạnh thấm ướt trước ngực lẫn sau lưng, hiện tại không rõ vì sao cô luôn có một dự cảm mơ hồ: “Vậy chuyện sau đó thế nào?”

La Nhận nói: “Thật ra, tôi chỉ ra ngoài một lát.”

Quả thật, anh ra ngoài không lâu, hiện trường vụ án đã bị cháy sạch thành tro, đám đông vây xem đã sớm giải tán, anh vòng qua vòng lại sở cảnh sát một hồi, vô tình bắt gặp Lý Thản.

Kỳ lạ là, Lý Thản đứng lặng một hồi, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự, sau đó đột nhiên quay đầu đi thẳng.

Cổng sở cảnh sát tuy nhỏ, nhưng trước cửa vẫn treo biển hiệu. Một số người có lẽ là thân nhân của người chết, vẫn cầm chặt khăn tay lau nước mắt.

Giết người đền mạng, sự thật hiển nhiên.

Trên đường về, La Nhận suy nghĩ, trước mắt phải về thuyết phục Sính Đình, để cô chuẩn bị tâm lý, rồi gọi điện báo cảnh sát.

Không rõ đi bao lâu, trên đường nổi một trận gió, vô số hạt cát nhỏ bay vào mắt anh, dường như làn gió cũng thoảng mùi máu tươi và mùi thịt bị thiêu cháy. Dẫu sao, sông Tiểu Thương cũng quá nhỏ.

Xa xa, tòa nhà nổi bật như hạc trong bầy gà, xung quanh có tường bao của La Văn Miểu đã hiện ra trước mắt.

Không đúng, tại sao lại có nhiều người vây quanh cổng như vậy? Còn bác Trịnh, bác Trịnh lúc này vẻ mặt tái nhợt, run run, bị một đám người vây quanh.

***

Nói đến đây, La Nhận dừng lại, thở dài một hơi, vặn mở nắp chai nước giải khát, ngửa đầu uống vài hớp.

Mộc Đại cảm thấy nghe truyện kể của người khác rồi chăm chăm truy vấn thật không tiện, liền im lặng không hé răng, chỉ dè dặt nhìn anh.

“Chú tôi đã chết, tự sát, cắt yết hầu. Sau đó Sính Đình…”

Nhắc tới Sính Đình, La Nhận dường như mất rất nhiều dũng khí, im lặng hồi lâu, anh mới trầm giọng nói nốt câu còn lại: “Sính Đình mắc bệnh điên.”

Mặc dù sớm đoán ra kết cục của câu chuyện này không có hậu, song khi thực sự nghe được câu trả lời khẳng định từ miệng La Nhận, Mộc Đại không tránh khỏi sửng sốt. Theo bản năng, cô cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ trong tay, một cô gái xinh đẹp như vậy, ánh mắt trong veo, long lanh lại bị điên ư?

Quả thật khiến người ta không rét mà run.

“Là bác Trịnh phát hiện, bác ấy nói, lúc đi ngang qua phòng ngủ của chú La, thấy cửa phòng để mở, bác vốn không mấy để ý, nhưng chợt bắt gặp Sính Đình ngồi dưới đất nghịch ngón tay. Đến gần mới thấy, dưới sàn là một vũng máu, lại ngẩng đầu nhìn quanh, chú tôi lúc ấy đang nằm trên bàn, máu theo mặt bàn chảy xuống đất tí tách.

La Nhận ngẩng đầu nhìn Mộc Đại: “Cô còn nhớ Sầm Xuân Kiều từng kể về vụ án ở Tế Nam không? Khoảng hơn một phút đồng hồ, bà ta ra khỏi phòng để tìm ông lão gác cửa hỗ trợ. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Lưu Thụ Hải bị chặt chân trái, trên lưng còn bị khoét một mảng da.”

“Tôi nghi rằng, Sính Đình từng trải qua đoạn thời gian kéo dài một phút kia.”

Phải là cảnh tượng như thế nào mới có thể khiến người ta sợ tới mức phát điên đây? Mộc Đại không tài nào nghĩ ra được, cô cùng lắm mới chỉ bị doạ cho sợ phát khóc.

“Thêm nữa, đáng sợ hơn là…” Nói tới đây, La Nhận khẽ nắm chặt tay phải, “Cô có nhớ không, Sầm Xuân Kiều nói, trước khi Lưu Thụ Hải chết, ông ta còn liệt kê một loạt những tội ác mình từng phạm phải, hệt như một quyển sách vậy.”

Cô đương nhiên vẫn nhớ rõ, Sầm Xuân Kiều hình dung, lúc ấy Lưu Thụ Hải trợn to mắt, nhìn chằm chằm phiến cửa khắc hoa, tốc độ nói rất nhanh, tựa như máy đánh chữ, giọng nói không lên không xuống, không hề ngắc ngứ.

“Sính Đình rất ngoan, lời tôi nói con bé luôn nhất nhất nghe theo, trừ khi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Còn cắt cổ, một đao chí mạng, mọi thứ xảy ra rất nhanh.”

Mộc Đại nhìn La Nhận đầy nghi vấn, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên xoá bỏ đề tài, không đề cập tới nữa, nhưng suy nghĩ kỹ hơn, cô lập tức nhận ra, sắc mặt phút chốc trắng bệch.

La Nhận từng đề cập, từ cầu thang có thể nhìn xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, thấy tình hình bên trong. Lúc anh rời đi, Sính Đình đang ngồi trên cầu thang.

Sính Đình rất ngoan ngoãn, La Nhận đã căn dặn, cô chắc chắn sẽ không mở cửa, trừ khi xảy ra tình huống không mong đợi, chẳng hạn như nhìn thấy cha mình tự tay cầm dao cắt cổ.

Cắt cổ rất nhanh, chạy từ trên cầu thang xuống, tiếp đó mở cửa, tất cả đều đã muộn.

Mộc Đại dường như thấy được cảnh Sính Đình thẫn thờ mở cửa bước vào, hai đầu gối lập túc mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, ngay khi cô đang sững sờ tới mức không thể kiềm chế, La Văn Miểu – người trước đó đang nằm sấp trên bàn, bỗng đột nhiên ngẩng đầu, trên cổ là vết thương to đùng đang chảy máu, dùng giọng điệu đều đều tựa như máy đánh chữ tự thuật ngày nào tháng nào, ở đâu, giết bao nhiêu người…

Sính Đình phát điên.

La Nhân vươn tay, cầm lại chiếc vòng cổ trong tay Mộc Đại. Anh dường như cố hết sức tránh đối diện mặt Sính Đình, không dám nhìn thẳng, gập ảnh chụp vào bên trong rồi đeo lên cổ.

“Cô từng hỏi tôi vì sao lại quan tâm vụ án ở hồ Lạc Mã như vậy, cuộc đời này, nếu tôi chỉ có thể làm một việc duy nhất, đó chắc chắn là việc này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK