• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Phong Hỏa ho khan hai tiếng: “Rồi sau đó thì sao?”

Lý Thản cũng tiếp lời: “Vụ án ở hồ Lạc Mã kia, lúc sắp chết hắn ta mới nói ra sao? Hắn chỉ nói có thế thôi ư?”

Sầm Xuân Kiều liếc nhìn Lý Thản, đáp: “Không chỉ có thế, nhưng ông biết đấy, muốn tôi kể tiếp thì phải trả thêm tiền.”

Vẻ mặt của Lý Thản tối đi, Mộc Đại bỗng thấy buồn cười, cảm thấy Sầm Xuân Kiều quả thực rất thông thạo thủ đoạn bán lẻ từng phần câu chuyện của bà ta.

Sầm Xuân Kiều tiếp tục kể.

***

Vào lúc ấy tôi cũng bị dọa đến choáng váng, nên không cho rằng lời hắn ta nói là sự thật: Làm gì có tên tội phạm nào, lại vô duyên vô cớ đi nói cho một người xa lạ những chuyện thế này?

Sau khi sững sờ trong chốc lát, tôi thấy vẫn nên đi tìm ông lão trông cửa cùng lên xem xét cho đỡ sợ, quyết định như vậy, vừa bước ra cửa tôi liền nghe thấy hắn ta rít lên một tiếng dài, rồi im lặng.

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy mắt hắn ta trợn trừng, miệng hơi hé, nhưng thật sự im lặng. Tôi không dám bước tới xem, tôi sợ nếu tôi bước tới, hắn ta sẽ giống như trong phim đột nhiên nhảy dựng lên hoặc cắn tôi một phát, thế thì tôi sẽ hoảng chết mất.

Tôi chạy đi tìm ông lão trông cửa, vừa chạy vừa gọi, còn chưa chạy đến cuối hành lang đã thấy ông lão đi tới, còn có người trong phòng nào đó gõ gõ vào cánh cửa phòng họ, tỏ ý bảo tôi nhỏ giọng một chút.

***

Nói đến đây, Sầm Xuân Kiều khẽ thở dài, nhìn những người ngồi trên bàn một lượt.

“Mấy người biết loại quán trọ kiểu cũ chứ,” bà ta đưa tay tả cho mọi người hiểu, “Hai bên hành lang đều là phòng nghỉ, phía bên kia hành lang là đường cụt, không có lối ra, hướng ngược lại là đường đi tới quầy tiếp khách. Tôi nói tôi còn chưa chạy tới cuối hành lang, tức là tôi vẫn đang ở trong hành lang, lúc ấy cũng không có bất kì khách trọ nào ra khỏi phòng.”

“Lúc ông lão trông cửa đi tới, tôi vội vàng lôi ông ấy cùng tới gian phòng kia, nhìn thấy…”

Sầm Xuân Kiều ngập ngừng: “Tôi biết nói ra, mấy người có thể không tin, nhưng điều tôi nói quả thực là sự thật.”

Bà ta nhấn mạnh như vậy, tức là trong phòng đã xảy ra chuyện kỳ dị, Mã Đồ Văn đang nghe chăm chú, bấy giờ cũng mở to mắt hỏi: “Thi thể người kia biến mất? Hoặc hắn ta sống lại?”

“Không phải, thi thể hắn ta vẫn còn, cũng chết rồi, nhưng chân trái của hắn ta biến mất.”

Trong mấy giây sau, tất cả đều im lặng.

Chân trái biến mất?

Mộc Đại cầm đũa, đã sớm quên ăn uống, hỏi theo bản năng: “Sao có thể như thế được?”

“Chân trái của hắn ta bị chặt bỏ, nhưng miệng vết thương không bằng phẳng, vết cắt lởm chởm, máu thịt bầy nhẩy. Đương nhiên, những thứ này không phải tôi nhìn ra được, là tôi nhờ một người bạn hỏi thăm bên pháp y mới biết.”

Cuối cùng Mộc Đại cũng hiểu tại sao khi nãy, Sầm Xuân Kiều phải miêu tả tỉ mỉ hành lang quán trọ cho bọn họ: Hành lang của quán trọ không quá dài, thời gian Sầm Xuân Kiều ra khỏi phòng rất ngắn, trong một thời gian ngắn như thế, một người khác vào phòng của kẻ đã chết kia, chặt bỏ chân trái của hắn ta, sau đó lặng lẽ rời khỏi mà không ai biết, nghe sao cũng thấy quá kỳ dị.

Mã Đồ Văn là người đầu tiên không nhịn được hỏi: “Bà chị, bà bịa đấy à?”

Lý Thản cười nhạt mấy tiếng, miệng nói ra hai chữ: “Giả dối.”

Sầm Xuân Kiều dường như đã đoán trước được mọi người sẽ có phản ứng này, không nhanh không chậm nói: “Sau khi báo cảnh sát, khách trọ bên trong đều đi ra nghe ngóng, quán trọ của chúng tôi nửa tháng sau đều đóng cửa. Chuyện này ở chỗ chúng tôi cũng không phải bí mật gì, đồng nghiệp của Vạn tiên sinh đều là người có bản lĩnh cao siêu, có thể tới tận nơi hỏi thăm. Tôi cũng có khai báo lại với cảnh sát, có điều sự việc xảy ra giữa chừng kia, lúc đó tôi một nửa là sợ hãi, một nửa là sợ phiền toái, nên chưa từng kể cho bất kì ai biết.”

Mã Đồ Văn không nói gì thêm, ngẫm lại cũng thấy, người kia sau khi chết vẫn còn thi thể ở đó, việc có bị thiếu chân trái hay không, anh ta hỏi thăm một chút là sẽ rõ thực hư ngay.

Khuôn mặt Lý Thản vẫn tỏ vẻ mỉa mai: “Tôi không nói chuyện này không phải sự thật, có thể lúc đó, trong quán trọ của cô quả thực có người chết, người kia cũng bị chém chân trái một cách khó hiểu, nhưng toàn bộ chuyện này, kể cả người đã chết kia, hoàn toàn chẳng liên quan đến vụ án hồ Lạc Mã.”

Ông ta kiêu căng nhìn sang Vạn Phong Hỏa: “Vạn tiên sinh, tôi trả tiền, là vì muốn nghe tin về vụ án hồ Lạc Mã, những vụ án khác cho dù có lạ lùng gấp mười tôi cũng không hứng thú.”

Sầm Xuân Kiều nghe vây liền hơi kích động: “Ý ông là sao?”

Lý Thản dường như chẳng thèm để ý tới bà ta, nhìn sang Mộc Đại và Mã Đồ Văn: “Chúng ta đều là người mua tin, nhưng tin tức là giả thì chúng ta sẽ không trả tiền, hai người nghĩ sao?”

Tình thế xoay chuyển, vốn là chỉ tới nghe chuyện cũ, ai ngờ lại biến thành thế này, Mộc Đại thấy mình nhất thời không thể đưa ra quyết định, cô nhìn Vạn Phong Hỏa: “Hay là tạm thời ngừng một lát? Để chúng tôi suy nghĩ thêm?”

Trong thời gian tạm ngừng, Mộc Đại đến cửa sau của quán trọ gọi điện thoại cho bà Hoắc Tử Hồng, kể lại toàn bộ chuyện khi nãy, bà Hoắc Tử Hồng nghe xong, ừ một tiếng, chốc lát mới nói: “Đúng là tin giả.”

Mộc Đại không nói gì, cô cảm thấy nếu mình là Vạn Phong Hỏa, sẽ bị dáng vẻ này của Lý Thản và dì Hồng làm cho tức chết: Bề ngoài tỏ ra muốn tìm hiểu tin tức, muốn được giúp đỡ, trên thực tế thì…

Bà Hoắc Tử Hồng tựa như đã phát hiện được suy nghĩ này của Mộc Đại: “Vợ chồng vị giáo sư đã mất năm đó đều mang họ Lý, thầy Lý từng đã từng dạy dì, việc này dì băn khoăn đã lâu, luôn ủy thác cho Vạn Phong Hỏa tìm kiếm tin tức,.. Nhưng chuyện mà Sầm Xuân Kiều nói, thực sự quá khó tin.”

“Vậy cuối cùng có trả tiền hay không ạ?”

Câu trả lời của bà Hoắc Tử Hồng nằm ngoài dự kiến của Mộc Đại: “Trả đi, dì nhờ Vạn Phong Hỏa tìm hiểu tin tức đã lâu, cũng không muốn ông ấy cảm thấy dì là người lật lọng. À này Mộc Đại, con giúp dì lưu tâm đến người tên Lý Thản kia nhé.”

Mộc Đại muốn hỏi thêm nhưng cuối cùng lại thôi, lúc cúp máy, cô phiền muộn nghĩ, chuyện này thật là kỳ lạ, không thể chỉ rõ lạ ở đâu, nhưng thực sự quá bất thường.

Trên đường quay lại phòng ăn, Mộc Đại thấy Mã Đồ Văn cũng tránh trong một góc gọi điện thoại, lúc bước qua, cô cố ý đi sát vào, nghe được một câu: “Vậy cuối cùng có trả tiền không?”

Mộc Đại lập tức phấn chấn, cô cảm thấy ngày hôm nay đi chơi thật là vui.

***

Sau một lúc tạm dừng, Vạn Phong Hỏa tiếp tục chủ trì cuộc trao đổi, hỏi qua ý kiến người mua, ý của Lý Thản vẫn không thay đổi, Mã Đồ Văn ho khan mấy tiếng, vờ vịt nói: “Sau khi phân tích chuyện này một lúc, tôi thấy thông tin mà chị Sầm… à bà Sầm vẫn có giá trị, tôi đồng ý thanh toán tiền.”

Sau khi phân tích một lúc? Là anh phân tích ấy hả? Mộc Đại nhịn cười, gật đầu với Vạn Phong Hỏa: “Tôi trả.”

Sầm Xuân Kiều vui mừng, Vạn Phong Hỏa cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với Lý Thản: “Hai- Một, số ít phải theo số đông, quy định này ông cũng biết rồi đấy.”

Sắc mặt của Lý Thản thoắt đỏ thoắt trắng, Mộc Đại còn tưởng ông ta sắp nổi điên, ai ngờ chỉ một thoáng, ông ta bỗng nhiên mỉm cười, dựa người vào ghế, “Chẳng phải là tiền thôi sao, được, tôi trả.”

Chuyện làm ăn coi như thành công, tất cả đều vui mừng, Sầm Xuân Kiều vui vẻ, dường như chợt nhớ tới chuyện gì đó: “À đúng rồi, lúc người kia vào quán trọ, tôi có xem qua thông tin mà hắn ta đăng ký, tên là Lưu Thụ Hải, người Tế Nam, sinh năm 72.”

Lý Thản chẳng quan tâm người nọ sinh năm bao nhiêu, chỉ nhìn Mộc Đại và Mã Đồ Văn cười khẩy, như đang nhìn hai kẻ ngu si.

Lúc ra về, Vạn Phong Hỏa mời mấy người họ đến nhà nghỉ mà ông ta đã thỏa thuận trước để nghỉ tạm, nói là nếu có thông tin gì mới lập tức thông báo cho mọi người ngay.

Nơi ở miễn phí, tội gì không ở, chỉ có Mã Đồ Văn từ chối, nói rằng mình đã có nhà ở Trùng Khánh rồi, hơn nữa hay bị lạ giường nên không quen ngủ nhà nghỉ.

Mộc Đại nhớ lại lúc mình mới tới phòng ăn, Vạn Phong Hỏa hỏi cô có phải là “Tiểu thư Hoắc Tử Hồng” hay không? Vậy người đứng phía sau Mã Đồ Văn rốt cuộc là ai?

Đáp án nằm ngoài dự đoán của cô, Vạn Phong Hỏa nói chắc chắn: “Chính là Mã Đồ Văn tiên sinh, vẫn luôn là anh ấy đấy.”

****

Nhà nghỉ mà Vạn Phong Hỏa thỏa thuận, nhà cũng như người, hoang đường hoài cổ, tường trắng ngói vôi, cửa thùy hoa, qua cửa còn có bàn thờ tài thần…

Khoan đã khoan đã, hình như không phải tài thần, Mộc Đại bước tới nhìn kỹ, mới phát hiện trên bàn thờ phụng một vị thư sinh, tay phải chắp sau lưng, trong tay cầm một quyển sách.

Vạn Phong Hỏa cực kỳ hào hứng giới thiệu với cô: “Đây là ông tổ của nghề chúng tôi, Bách Hiểu Sanh…”

Ông ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng điện thoại di động báo có tin nhắn tới, Vạn Phong Hỏa thuần thục soạn tin nhắn hồi âm, ống tay áo rộng thùng thình bay bay cạnh chiếc điện thoại.

Mộc Đại không nhịn được cười, “Ông là người hoài cổ, vậy hoài cổ cho trót đi, còn dùng điện thoại di động làm gì.”

Vạn Phong Hỏa không cho là đúng: “Cái này khác chứ, cái gì cũng có thể hoài cổ, chỉ có nó là khác biệt, phải nhanh chóng, phải tức thời mới được.”

“Nó là gì?”

Vạn Phong Hỏa duỗi hai ngón tay ra, rồi gập một ngón xuống: “Một là tiền, nói thực là tôi thích vàng ròng bạc trắng hơn nhiều, tiền mặt chỉ là một cái dấu hiệu, tôi cầm nhưng trong lòng cũng không yên tâm, mấy năm nay càng tệ hơn, mọc ra cái thứ tiền điện tử, cầm cái thẻ quẹt quẹt mấy cái, còn chẳng thấy nó đâu mà sờ, thế nhưng làm gì có cách nào khác, toàn thế giới đều dùng tiền như thế.”

“Vậy thứ còn lại?”

Vạn Phong Hỏa không đùng ngón tay nữa, mà đưa thẳng điện thoại ra lắc lư trước mắt cô: “Tin tức, liên hệ. Cô tự nghĩ xem, bản thân cô có thể sống thiếu nó hay không?”

Mộc Đại nghĩ đi nghĩ lại, rồi lắc đầu.

Vạn Phong Hỏa đắc ý nói: “Tôi biết ngay, đám thanh niên các cô các cậu bây giờ coi điện thoại như mạng sống. Tôi có một người bạn, chỗ này của ông ấy…”

Vạn Phong Hỏa chỉ vào đầu: “Không được bình thường lắm, suốt ngày thích nghiên cứu mấy thứ yêu ma quỷ quái, không phải mê tín đâu, là nghiên cứu nghiêm túc đấy, đến hẳn thực địa khảo sát, toàn mấy nơi khỉ ho cò gáy. Máy tính, USB đều phổ biến khắp nơi, nhưng ông ấy vẫn cứ ghi chép bằng giấy bút, hai mươi năm nghiên cứu, nhật ký ghi chép tích lại thành cái bao tải to. Cũng không chịu dùng điện thoại di động, nói không cần thiết, muốn tìm ông ấy vất vả cực kỳ. Tôi mắng ông ấy mấy lần, ông ấy khăng khăng nói không cần, thế nhưng cuối cùng vẫn phải dùng tới đấy thôi.”

Mộc Đại tò mò hỏi: “Ông thuyết phục được ông ấy à?”

“Cũng không phải thế…” Vạn Phong Hỏa khẽ hắng giọng, “Sau đó ông ấy làm chủ hôn cho một người bạn, chú rể tặng cho ông ấy… Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ai cũng phải liên lạc với thế giới xung quanh, không có thông tin tức thời nhanh chóng thì không được đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK