• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Đại bị sặc, vị mặn chát kia kích thích người ta muốn lột cả da đầu.

Cô thầm nhắc nhở bản thân: Đừng hoảng, đừng hoảng.

Sư phụ dạy cô, hoảng và loạn xưa nay thường đi đôi với nhau, trận thế hoảng, ắt sẽ loạn, một khi rối loạn, chuyện vốn có thể cứu vãn cũng thành hỏng bét.

Cô nín thở nhắm mắt lại, giãn người ra hết cỡ, mắt cá chân bỗng chạm vào thứ gì đó.

Thuyền nhỏ! Là chiếc thuyền nhỏ bị lật!

Dây thần kinh Mộc Đại rung lên, mu bàn chân móc vào trong, nhất quyết không rời thuyền nhỏ, hai tay dang rộng, ra sức gạt nước, cố hết sức đưa người về phía thuyền nhỏ, đợi đến khi một bên người kề bên mạn thuyền, tưởng chừng như mò được ngọn cỏ cứu mạng, cô giữ chặt mạn thuyền lấy đà nằm sấp lên thuyền.

“Ào” – ra khỏi mặt nước, không khí rốt cuộc tràn vào mũi, quả thật vui đến phát khóc.

Cô mở mắt ra nhìn, thuyền đã lật, đáy thuyền hướng lên trời, hiện tại cô đang nằm sấp trên đáy thuyền, Viêm Hồng Sa cách cô mấy mét, đã nổi lên, đầu lặn ngụp trên mặt nước.

Thoạt nhìn là biết bơi, Mộc Đại thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ soạng mạn thuyền, cô nhớ cạnh mép thuyền buộc dây thừng, định kéo lên buộc mình và thuyền với nhau, dù sao thuyền không chìm, cô sẽ không chết, nếu ngay cả thuyền cũng chìm, vịt cạn như cô dẫu muốn sống cũng hết cách.

Vừa sờ vừa nhìn xuống nước, dưới nước, một bóng đen mơ hồ đang di chuyển tới bên này.

Đó là… Thứ gì?

Tóc gáy Mộc Đại dựng đứng, sau khi rơi xuống nước, cô hoảng hốt lo sợ, chỉ lo sống sót, hiện tại bỗng nhớ ra, thuyền bị thứ gì đó dưới nước va chạm.

Thủy quái? Cá sấu? Cá mập trắng?

Những cảnh trong phim kinh dị từng xem đồng loạt ùa vào đầu, cô ôm lấy thân thuyền như con bạch tuộc, không dám nhúc nhích, chỉ có thể dùng biểu cảm và khẩu hình ra hiệu cho Viêm Hồng Sa: Nhanh lên! Nhanh lên!

Xung quanh không có đảo nhỏ, chỗ dựa duy nhất chính là chiếc thuyền nhỏ này, mặc dù trên thuyền cũng không an toàn tuyệt đối, nhưng chung quy chắc chắn hơn dưới nước.

Viêm Hồng Sa cũng hơi hoảng, gạt nước bơi sang bên này, Mộc Đại rất căng thẳng, thì thầm trong lòng cổ vũ cho cô: Tới đây, tới đây, khẽ thôi…

Mắt thấy sắp đến mạn thuyền, sắc mặt Viêm Hồng Sa bỗng trắng bệch, đứng bất động trong nước.

Là “đứng” theo đúng nghĩa của từ này, hai cánh tay vốn đang quạt nước chậm rãi giơ lên, thoạt nhìn như đang đầu hàng.

Nhưng lạ ở chỗ, cô không chìm xuống.

Giẫm lên mặt đất rồi sao? Không thể nào.

Mặt Mộc Đại cũng trắng theo, cô run rẩy hỏi: “Cô… Có chuyện gì vậy?”

Viêm Hồng Sa run lẩy bẩy, môi cắt không không còn giọt máu, nói nhỏ một câu: “Tôi bị kẹp lại.”

Sóng nước lay động, im lặng là thế, nhưng đây thường là dấu hiệu của sự bùng nổ.

Giây tiếp theo, Viêm Hồng Sa đột nhiên mất kiềm chế, cô khàn giọng hét to: “Tôi bị kẹp lại, Mộc Đại, kéo tôi lên đi!”

Cô tát nước bạt mạng, đầu óc Mộc Đại cũng nổ tung, nhưng làm thế nào đều với không tới, nhưng bởi nhanh trí, cô bỗng nghĩ ra một cách: “Cô đổ người xuống nước đi! Đổ người xuống! Đưa tay cho tôi!”

Vị trí Viêm Hồng Sa đứng, vươn tay với không tới, nhưng nếu có thể duỗi mình cộng thêm cánh tay thành một đường chéo đổ xuống nước, cạnh chéo của tam giác vuông dài nhất, vậy sẽ có hy vọng.

Viêm Hồng Sa hiểu, nín thở, từ từ đổ xuống nước, cánh tay duỗi thẳng, chỉ chừa lại từ cổ tay trở đi ở trên mặt nước, đầu bên này Mộc Đại lấy đà gạt nước, sau khi đến gần hơn, cô thăm dò vị trí, cầm tay Viêm Hồng Sa, nhưng làm thế nào cũng không kéo được, phản lực tác động lại, trái lại kéo thuyền nhỏ tới gần.

Mộc Đại đang vô cùng nôn nóng, dưới nước bỗng xuất hiện một luồng sức mạnh lớn kéo cô xuống, nếu không bám chặt thuyền, cô đã sớm ngộp trong nước, lần này Mộc Đại sơ hãi hồn phi phách tán, hét to như thể sắp mất mạng.

Sau đó, mọi chuyện rối hết cả lên, cô không biết dưới nước là thứ gì, chỉ biết phải cố sống cố chết giữ lấy tay Viêm Hồng Sa, xung quanh trời đất đen kịt, bọt nước bắn tung tóe, thuyền nhỏ bỗng xóc nảy như cái đấu bỗng nhiên bị kéo xuống nước một nửa, Mộc Đại uống no mấy ngụm nước, nhưng cô vẫn dùng toàn bộ sức lực – đầu này không buông tay, đầu kia bám chặt thuyền.

Có một hai lần, cả người cô cũng bị kéo xuống nước, hai chân vẫn kẹp chặt lấy mạn thuyền.

Lúc trồi lên mặt nước, không biết có phải nhìn nhầm không, trong cơn mơ màng, xa xa xuất hiện một chiếc thuyền, còn có tiếng motor kêu brừm brừm.

Mộc Đại dùng toàn bộ sức lực trong người để hô lên thật to, lại bị kéo xuống nước.

Lúc này, cô sặc nước.

Ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu là: Ai cứu tôi, tôi liền cho anh ta hai vạn đồng. Tôi không muốn rèn luyện, cứ để tôi về quán bar bưng khay đồ uống đi.

***

Lúc tỉnh lại là buổi chiều, ánh mặt trời chiếu chênh chếch lên mặt, thoải mái lười nhác, mũi ngửi thấy mùi nước biển mặn mòi, thân thể vững vàng như đang nằm ở trên giường, nhưng lại không giống.

Mộc Đại mở mắt ra, à, cô đang nằm trên bãi cát, có điều, bên dưới là một chiếc giường khí.

Ồ, không chết.

Cảm giác còn sống thật tốt đẹp, Mộc Đại không muốn nghĩ bất cứ điều gì, cô nhìn chằm chằm bầu trời xanh trong vắt, thở dài: “A di đà Phật.”

Sau đó mới quay đầu nhìn xung quanh.

Đây cũng là bãi cát, nhưng không phải vùng lân cận thôn Ngũ Châu, một chiếc thuyền đánh cá sơn màu trắng đỗ cách đó không xa, tuy rất cũ, nhưng to hơn thuyền gỗ, có buồng lái và khoang thuyền, đuôi thuyền lắp động cơ motor rất lớn, trên rào chắn ở mép thuyền treo một móc phơi quần áo.

Xa hơn chút nữa có thôn làng, có trẻ con chạy qua chạy lại nô đùa, có đứa bé to gan hơn thì cầm vòng cổ vỏ ốc tới, đứng thật xa hỏi: “Mua không? Mua không?”

Không chờ Mộc Đại trả lời, lại cười vang tản ra.

Nếu không vì chuyện vừa gặp phải trên biển, cảnh tường hòa an bình như vậy dễ khiến người ta ảo tưởng về một đời an ổn.

Có người từ khoang thuyền đi ra, Mộc Đại bỗng trợn tròn mắt.

Nhất Vạn Tam?

Cô nhanh chóng đứng lên, mở miệng gọi tên anh ta, vừa kêu lên liền sợ hãi: Giọng nói của cô đâu? Đi đâu rồi?

Trông thấy cô, Nhất Vạn Tam từ trên thuyền nhảy xuống, Mộc Đại hoảng sợ chỉ cổ họng mình.

“Cô kêu quá to dẫn đến cổ họng bị tổn thương, chính cô không biết hay sao, đừng nói năng gì cả.” Nói xong liếc xéo cô, tặc lưỡi, “Cái giọng the thé của cô có thể khoan thuyền được đấy.”

Mộc Đại không buồn trợn mắt với anh ta, hỏi bằng khẩu hình: “Bạn tôi đâu?”

“Còn sống, La Nhận đưa cô ấy đến bệnh viện, chân cô ấy – từ bắp chân trở xuống – bị phù thũng, không biết chừng phải cắt ấy chứ…”

Mộc Đại sợ hãi: Lần đầu làm vệ sỹ, cô đã để người ta phải cắt chân?

Nhất Vạn Tam chậm rãi nói nốt nửa câu còn lại: “Cũng may, La Nhận trước tiên chích máu, nếu không vì trên thuyền không chuẩn bị thuốc men, cũng không cần đưa đến bệnh viện.”

***

Thôn Ngũ Châu trống không, ngay cả chiếc giường trông ra hồn cũng không có, La Nhận cùng Vạn Tam ở nhà thờ tổ một hai ngày, ngoại trừ thỉnh thoảng có loài chim không biết tên nào đó đậu trên sống mái nhà đi ị đi tiểu, quả thật không có gì đặc biệt.

Thần tiên mách lối, thần tiên mách lối, mách họ đến thôn không người, trái lại cho một thông tin.

Nhất Vạn Tam không muốn ngồi không ôm cây đợi thỏ, sáng hôm Mộc Đại tới Hợp Phố, anh ta ra bãi biển, kiểm tra lần lượt các thuyền đãi ngọc lưu lại trong thôn, lại nói với La Nhận, thuyền này vẫn dùng được.

“Tôi dẫn anh về, thật ra không hoàn toàn vì Sính Đình, tro cốt của ba tôi vẫn ở dưới đáy biển, đây là chuyện mà tôi luôn đau đáu.”

Anh ta chỉ cho La Nhận xem, trước kia trong thôn đãi ngọc, người đãi ngọc buộc một dây thừng dài ở thắt lưng, đầu dây thừng thắt ở mép thuyền, lấy da thuộc che kín cổ, đeo ống thở bằng thiếc, che kín miệng mũi, sau đó xuống nước, có thể xuống sâu nhất đến một hai trăm mét.

Nhất Vạn Tam tìm từng nhà một, xa rời nghề đãi ngọc, ống thở trở nên vô tác dụng, hẳn là có người lưu lại.

Quả nhiên anh ta tìm được một bộ, hình dạng kỳ lạ, có cái chụp, cũng mang chức năng của bình dưỡng khí đơn giản, La Nhận không tin thứ này cho lắm: “Dù sao bên này sát biển, thiết bị lặn như bình dưỡng khí không khó tìm, hay cứ thuê chiếc thuyền khác đi, thuyền gỗ nhỏ ở chỗ các anh…”

Ngụ ý là, thuyền dễ chòng trành, không chịu được sóng to.

Âu cũng là do ông trời sắp đặt, lúc Mộc Đại và Viêm Hồng Sa gặp nạn, La Nhận và Nhất Vạn Tam thuê thuyền đang trở về, Nhất Vạn Tam chỉ hướng cho La Nhận ở buồng lái: Lúc ấy, vị trí lật thuyền của mẹ anh ta cách thôn không xa, quan trọng vẫn là vùng biển gần thôn.

La Nhận ừ một tiếng, vững vàng điều khiển tay lái.

Nhất Vạn Tam tự nhủ: Vì sao đến cả lái thuyền La Nhận cũng biết? Có liên quan đến hòn đảo cổ xưa Mindanao? Đảo thôi mà, có nhiều ca nô đánh cá.

Ngay sau đó Mộc Đại gọi điện thoại tới, La Nhận không rảnh tay, nhờ Nhất Vạn Tam cầm điện thoại giùm, Mộc Đại chỉ nói hai câu rồi tắt máy, gọi lại, nhưng không kết nối được.

Cũng phải, khi đó, di động của cô đã rơi xuống nước.

Nhất Vạn Tam gượng gạo pha trò: “Lệ Giang không có biển, biển gì cơ, à, Lashihai chứ gì.”

Lashihai là công viên ngập nước, cũng là khu ngắm cảnh nổi tiếng ở Lệ Giang, Nhất Vạn Tam nghĩ chắc hẳn là nó: “Lashihai quanh năm nườm nượp khách du khách, cho dù cô ấy ngã xuống, hai giây sau sẽ được cứu lên…”

La Nhận trầm ngâm vài giây, chậm rãi lắc đầu: “Không đúng, Mộc Đại sẽ không nói “Lashihai là ‘trên biển’, anh gọi ngay cho chú Trương đi.”

Lúc nhấn số điện thoại, La Nhận đã tăng tốc, mà khi Nhất Vạn Tam nói lại rằng “cô chủ nhỏ đến Quảng Tây Hợp Phố”, anh kéo động cơ đến mức lớn nhất.

Nghe đến đó, Mộc Đại thở phào nhẹ nhõm, thầm thấy may mắn vì trước lúc khởi hành đã báo đích đến với chú Trương.

Cô tìm hòn đá, viết lên bãi cát: “Sau đó thì sao, thứ kia đâu?”

“Thứ nào?”

Cô tiếp tục viết: “Thứ đã hất thuyền chúng tôi lật nhào, còn kẹp lấy chân Hồng Sa ấy.”

Nhất Vạn Tam nhìn chằm chằm hàng chữ kia nửa ngày, vẻ tàn nhẫn kích động khác thường quay cuồng nơi đáy mắt.

***

Lúc ấy, họ trước tiên trông thấy mớ hỗn loạn ở đầu bên kia, bọt nước văng khắp nơi, cũng chưa nhận ra ngay, sau khi lại gần, nghe thấy Mộc Đại thét chói tai, tiếng thét được anh ta hình dung là “the thé đến nỗi khoan được cả thuyền”.

La Nhận để Nhất Vạn Tam lại trên thuyền tiếp viện, còn anh thì xuống biển, nhanh chóng cứu Mộc Đại lên – tính cả Viêm Hồng Sa. Mộc Đại giữ chặt cổ tay Viêm Hồng Sa, La Nhận mất khá nhiều công sức mới gỡ ra được.

Tình hình của Mộc Đại khác với Viêm Hồng Sa, tuy cô sặc nước, nhưng số nước này cơ bản bị cô uống vào, sau khi hôn mê nhanh chóng được cứu lên, trái lại không có gì đáng ngại. Viêm Hồng Sa luôn ở dưới nước, nước vào phổi, hô hấp tạm dừng, phải cấp cứu và hô hấp nhân tạo mới tỉnh lại.

Mộc Đại viết: “Anh cấp cứu?”

Nhất Vạn Tam chỉ vào mặt mình: “Trông tôi giống người biết cấp cứu lắm sao, ngay cả lái xe tôi cũng không biết.”

Mộc Đại vung tay, ném tảng đá ra thật xa.

Sau khi tỉnh lại, Viêm Hồng Sa vẫn khóc lóc kêu la mãi, lại chỉ chân mình, có lẽ là đau không chịu nổi, La Nhận lấy kéo cắt ống quần của cô, lúc này mới phát hiện từ bắp chân trở xuống, toàn bộ tím bầm, sưng vù.

Viêm Hồng Sa không nói rõ, La Nhận trước tiên chích máu cho cô, sau đó đỗ thuyền vào bến, dặn Nhất Vạn Tam chăm sóc Mộc Đại, còn mình thì lái xe đưa Viêm Hồng Sa đến bệnh viện gần nhất.

Về phần Mộc Đại…

Quần áo cô ướt sũng, Nhất Vạn Tam nảy ra ý định nhân cơ hội trả đũa, vứt cô ra bãi cát phơi nắng.

Dù sao nơi này cũng không lạnh, phơi nắng một lát là khô ngay.

“La Nhận đoán, đó hẳn là một con trai.”

Trai? Mộc Đại bỗng nghĩ đến con trai biển to bằng mặt bàn nhỏ trong video.

“Nhưng cũng chưa chứng minh được điều gì, thứ nhất, kẹp toàn bộ từ bắp chân trở xuống, con trai phải to đến mức nào, tôi cũng xem như lớn lên ở thôn Ngũ Châu, những con trai tôi từng thấy cùng lắm chỉ to bằng chậu rửa mặt. Thứ hai, trai không biết bơi, trong ấn tượng của tôi, trai di chuyển dựa vào chân hình lưỡi rìu, cô đã thấy con trai nào bơi dưới nước bằng cách quạt hai chiếc vỏ như cánh chim chưa?”

Mộc Đại không để tâm lắm đến lời Nhất Vạn Tam, cô đứng lên, dõi mắt về quốc lộ xa xa.

Một chiếc Hummer màu đen – trên đỉnh lắp một hàng đèn săn bắn – xuất hiện, La Nhận và Viêm Hồng Sa đã trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK