• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ra ngoài, Mộc Đại nói qua với Trịnh Minh Sơn về những chuyện cần làm.

Nói tóm lại, Viêm Cửu Tiêu – chú Viêm Hồng Sa “mất tích” ở thôn Ngũ Châu, ông lão họ Viêm không yên tâm, nhưng thứ nhất là mình cao tuổi, thứ hai là mắt kém, muốn tìm một cô gái có võ công tốt đi cùng Viêm Hồng Sa.

Ông coi Viêm Hồng Sa là thế hệ đãi đá quý đời sau để bồi dưỡng, phần nào có ý rèn luyện Viêm Hồng Sa, sở dĩ nhất định phải là nữ, là suy xét đến chuyện cùng ở cùng đi, người khác giới có chút bất tiện, hơn nữa, cũng giống tất cả những ông nội “bảo vệ” cháu gái xinh đẹp trên đời này, ông lão họ Viêm cũng phải đề phòng có cậu thanh niên xấu xa nào đó nhòm ngó Hồng Sa.

Trịnh Minh Sơn nói: “Ồ, được đấy chứ. Nếu không có việc gì, vậy anh đi đây.”

Anh ta nói đi là đi, Mộc Đại trợn mắt há miệng, sau khi kịp phản ứng lại, cô đuổi theo sau lưng anh ta như con cún con: “Sư huynh, anh đi sao? Anh cứ thế vứt bỏ em đi à?”

Trịnh Minh Sơn dừng bước: “Không thế thì sao? Chẳng phải em muốn rèn luyện sao? Không ném em xuống biển cho sặc nước, em sẽ bơi được sao?”

“Nhưng Viêm Hồng Sa cũng không có kinh nghiệm, em cũng… Gà mờ…”

Trịnh Minh Sơn lại càng không hiểu: “Cũng không phải nơi hỗn loạn, lang sói chặn đường, chính em cũng không phải chưa từng ra ngoài, mua vé xe, tới nơi nào chẳng được, kinh nghiệm ấy à, đi nhiều mới có.”

“Nhưng…”

Trịnh Minh Sơn nói: “Bà cô của tôi ơi, em còn giống người tập võ nữa không? Chỉ bằng võ công của em, cái khác anh không dám nói, nhưng đánh từ đầu phố tới cuối cũng không gặp đối thủ. Viêm Hồng Sa cũng biết mấy chiêu mèo quào, sức chiến đấu của hai đá mạnh hơn một trăm đồng tiền du xuyên tàng khách ba lô, chỉ đi Quảng Tây, có đến mức ấy không?”

Mộc Đại sượng mặt: “Vậy… Sư huynh, anh cũng phải căn dặn em vài câu.”

Tựa như người xa quê, người nhà không dông dài đôi câu cứ thấy nghi thức chưa xong.

Trịnh Minh Sơn “à” một tiếng, đang định nói gì đó, Mộc Đại cảnh giác ngắt lời: “Đừng nói mấy câu như đến chỗ xa lạ tìm quán cơm, khách sạn, nhà ga…, em nằm mơ cũng có thể đọc thuộc lòng cho anh nghe.”

Hóa ra còn không thể dặn những gì đã nói, Trịnh Minh Sơn trầm tư suy nghĩ, sau khi im lặng một hồi, anh ta vươn tay ra, từ ái vỗ đầu Mộc Đại.

“Có khó khăn tìm cảnh sát, chi tiêu tiết kiệm, gặp chàng trai nào tốt, muốn tóm lấy thì cứ tóm.”

Nói xong, anh ta xách túi nilon, lẹt quẹt đi ra ngoài, không ngoảnh lại lấy một lần.

Mộc Đại có chút xúc động, tình nghĩa sư huynh sư muội nhạt nhẽo này còn không bằng tĩnh nghĩa giữa người cha vô lương tâm bán con gái cho địa chủ làm trâu làm ngựa ở xã hội cũ.

***

Thôn Ngũ Châu, Hợp Phố.

Có cần nói một tiếng với La Nhận không nhỉ, Mộc Đại nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không nói: Đâu phải em chạy theo anh, em đi công tác, hai việc khác nhau, gặp thì chào hỏi một câu, không gặp cũng chẳng có gì lạ.

Có điều, thôn Ngũ Châu hẳn rất nhỏ.

Cô ở lại nhà Viêm Hồng Sa một đêm, đồ đạc trong nhà họ Viêm đều là kiểu cổ, nhất là giường, không ngờ lại quây quanh ba mặt, nằm lên thì hạ màn xuống, hệt như nằm vào một chiếc hộp bốn mặt.

Mộc Đại không ngủ được, muốn ra sân đi lại, lúc ra ngoài, trông thấy phòng ông lão họ Viêm vẫn sáng đèn, co tiến lại gần, tiếng nói chuyện rủ rỉ vọng ra, mặc dù cửa sổ giấy song gỗ khắc hoa văn rỗng đã khép, nhưng vẫn có khe thông gió khá to, chẳng tốn sức có thể thoải mái nghe lén.

“Hồng Sa, ở ngoài nhất định phải cẩn thận, dù gặp ai cũng phải đề phòng như gặp người xấu, cẩn tắc vô áy náy.”

“Cũng phải đề phòng Mộc Đại sao?”

“Trịnh Minh Sơn đáng tin cậy, trên lý thuyết hẳn không có vấn đề gì, có điều đề phòng không bao giờ thừa…”

Mộc Đại cười nhạt, ngay cả nghe lén cũng không thèm.

Ông lão này đúng là người thiếu cảm giác an toàn, nhưng cũng phải thôi, người đãi báu vật có tính bài ngoại, càng già càng nặng, bởi vậy thà cầm xẻng tự làm, nhìn ai cũng giống kẻ có rắp tâm bất lương, có âm mưu với nhà mình.

Từ Côn Minh đến Hợp Phố khoảng 1200 km, đi xe mất khoảng một ngày rưỡi, do đó, trưa mai các cô xuất phát.

Hành lý của hai người đều không nhiều lắm, xem như quần áo nhẹ, nhưng tâm trạng khác xa nhau.

Mộc Đại rất cảnh giác, không ai dạy cô nên làm thế nào, nhưng trách nhiệm mách bảo, không thầy cũng tỏ, cố hết sức không rời mắt khỏi Viêm Hồng Sa, cũng tự giác nhìn những người xung quanh, phàm là người có ý lại gần, toàn thân cô sẽ căng lên.

Lần đầu tiên công tác, cô không muốn làm hỏng việc.

Viêm Hồng Sa lại thoải mái, nhìn tình hình thì thấy, những kiến nghị đầy kinh nghiệm mà ông lão họ Viêm khẩn thiết nhắn lại, cô đều ném hết ra sau đầu.

À, không đúng, làm theo một phần.

Đề phòng Mộc Đại.

Đương nhiên, hơn phân nửa xuất phát từ ân oán cá nhân, Mộc Đại đoán, với cú đá kia của cô, thể nào Viêm Hồng Sa cũng đau đến mất ngủ cả đêm.

Vừa ra khỏi cửa, cô liền ngạo mạn đưa túi cho Mộc Đại: “cầm giúp tôi.”

Nói xong, nghênh ngang đi về phía trước, Mộc Đại cũng không lên tiếng, yên lặng bắt kịp, đi khoảng một trăm mét, Viêm Hồng Sa nhìn lại, lập tức giậm chân: “Sao cô không cầm giúp tôi?”

“Tôi là vệ sỹ, cũng không phải người gánh thuê Trùng Khánh(*).”

(*) Người gánh thuê Trùng Khánh: Những người gánh thuê kiếm sống bằng duy nhất đôi quang gánh, qua nhiều thế hệ đã từng thồ hàng hóa trên dọc đoạn sông Dương Tử và Gia Lăng, trong lòng thành phố Trùng Khánh. Chỉ bằng những chiếc gậy tre và dây thừng, họ phải kéo hàng tá hàng hoá. Họ phải gánh tất tần tật mọi thứ, buộc sẵn vào gậy ngắn và sẵn sàng vác lên đôi vai trai sạm của mình. Các “tiểu đoàn” gánh thuê hay còn gọi là “cửu vạn” cá biệt chỉ có ở Trùng Khánh và đã trở thành một nét đặc trưng của thành phố này.

Người gánh thuê Trùng Khánh, lần trước cô đi Trùng Khánh mới lần đầu tiên nhìn thấy, hiện tại nói điềm nhiên như mây gió, như thể từ nhỏ đã biết gánh thuê.

Viêm Hồng Sa hết cách, chạy lại cầm túi sách về, lúc chạy, bụng đau đến thắt lại.

Sau khi lên xe buýt, Viêm Hồng Sa sầm mặt, cô quyết định quyết tâm không nói chuyện với Mộc Đại, Mộc Đại vui vì được yên tĩnh, tự hạ thấp ghế xuống, học đại sư huynh, nhắm mắt nghỉ ngơi, xe lắc lư hệt như chiếc nôi.

Sau một hồi Viêm Hồng Sa mới phát hiện Mộc Đại đã ngủ, vô cùng tức giận, nên biết rằng, cô cố giữ cái tạo hình “người lạ chớ gần” kia cũng rất tốn sức – có ngủ cũng phải nói một tiếng chứ.

Lúc chập tối, xe đỗ lại giữa đường để hành khách đi ăn tối, những quán cơm gần đây đều chật kín người, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa đợi hồi lâu mới có chỗ, gọi hai món, còn chưa ăn miếng nào, Viêm Hồng Sa gọi cô: “Mộc Đại, Mộc Đại!”

Mộc Đại ngẩng đầu nhìn, Viêm Hồng Sa tức giận mặt đỏ bừng: “Bàn kia, người đàn ông kia, đang nhìn tôi một cách dâm dê.”

Nhìn theo hướng đó, quả đúng là thế, loại người trơ tráo này nơi nào cũng có thể gặp, tựa như rau hẹ, cắt một lớp lại thêm một lớp, vừa giống cỏ dại, gió xuân thổi lại sinh sôi.

Mộc Đại nói: “Mau ăn cơm đi.”

“Anh ta vẫn nhìn chằm chằm tôi kìa.”

Mộc Đại và cơm: “Nhìn thì cứ nhìn, nhìn cũng không thiếu miếng thịt. Hơn nữa, cô không thể cúi đầu ăn cơm, không nhìn anh ta được sao? Cô không nhìn anh ta, thì không thấy anh ta đang nhìn cô.”

Viêm Hồng Sa bị cô chọc tức đến cơm cũng ăn không vào: “Sao cô chẳng có chút cá tính nào vậy?”

…..

Cả đêm không nói gì với nhau.

Sáng hôm sau đến Hợp Phố, lòng vòng hai tiếng đồng hồ mới đến trấn trên, Mộc Đại hỏi đường những người khác nhau, nói muốn bắt xe buýt đến thị trấn, xuống xe ở trạm “hai cái cây”, sau khi xuống xe lại tiếp tục hỏi thăm.

Xe buýt thị trấn đỗ lại giữa hai cái cây, ném Mộc Đại và Viêm Hồng Sa, nhả khói lao vụt đi.

Viêm Hồng Sa la to: “Trạm hai cái cây thật sự chỉ có hai cây, ngay cả mái che nắng cũng không có!”

Mộc Đại cũng rất kinh ngạc, nhưng trước mặt Viêm Hồng Sa, cô kìm lại, dù sao cũng phải có người tỏ ra già dặn cẩn trọng một chút.

Đồng thời, cô bắt đầu lo lắng, hiển nhiên, hai người đều đánh giá sai về khả năng chiêu đãi du lịch của vùng lân cận thôn Ngũ Châu, nơi này không giống có khách sạn.

Cô dẫn Viêm Hồng Sa đến thôn gần nhất hỏi thăm, câu trả lời nhận được khiến cô thấy không ổn.

“Thôn Ngũ Châu? Thôn đó đã hoang phế từ lâu rồi, đi men theo con đường ven biển kia qua đó thì tiện hơn, sao hai người lại đi con đường này? Chỗ này không có xe qua lại, phải đi một hai tiếng đấy.”

Mộc Đại lấy làm lạ, sao lại hoang phế?

Người ta giải thích cho cô, lại chẳng kiếm trác được đồng nào, lục tục bỏ đi.

Mộc Đại bàn bạc với Viêm Hồng Sa một chút, hai người đều quyết định tiếp tục đi, dù sao cũng đến rồi, hơn nữa, xem như còn sớm, mặc dù không thu hoạch được gì ở thôn Ngũ Châu, vẫn kịp về gấp trước khi trời tối.

Người tốt bụng trong thôn tìm máy kéo, đưa các cô một đoạn.

Nghiêng trái ngã phải trên máy kéo, Mộc Đại vẫn không quên hỏi thăm chú lái xe: “Hai ngày vừa rồi có người lạ nào tới đây không chú? Lái loại xe việt dã màu đen ấy?”

Câu trả lời phủ định, xem ra La Nhận không đi con đường này, Mộc Đại có chút thất vọng, quay đầu nhìn Viêm Hồng Sa, cô trái lại vui rạo rực, quên luôn việc không nói chuyện với Mộc Đại: “Đây là lần đầu tiên tôi đi máy kéo.”

“Cô không lo cho chú mình sao?”

Viêm Hồng Sa suy nghĩ: “Hơi hơi, thật ra chú tôi thường xuyên ra ngoài bôn ba, cũng thường lâu lâu không liên hệ với gia đình. Nếu không vì…”

Nếu không vì giấc mơ kia, còn cả cuộc điện thoại nhanh chóng hết pin, bắt máy chỉ nghe được tiếng sóng biển kia.

***

Máy kéo đưa hai người đến chân một núi đất, chú lái xe chỉ cho hai người băng qua núi, đi men theo bãi đá về phía Đông, thôn Ngũ Châu thôn rất dễ nhận ra, bởi trong thôn không có người, nếu không đi, xem nhà thờ tổ cũng được.

À, nhà thờ tổ, trên sống mái nhà có mười con thú nhỏ, Thần Tiên Mách Lối, không lý gì lại nhận sai.

Băng qua núi đất, lại đi thêm một đoạn, ra bờ biển, biển nơi này tương đối phẳng lặng, hạt cát trên bãi biển cũng nhỏ, Viêm Hồng Sa cởi giày cầm trên tay, đi men theo bờ biển về phía trước, để lại sau lưng một hàng dấu chân dài mờ nhạt.

Định gọi Mộc Đại chơi cùng, bỗng nghĩ đến cú đá kia của cô, ý niệm trong đầu lập tức biến mất.

Lại đi thêm một đoạn, cô hưng phấn kêu to: “Thuyền! Thuyền!”

Trên bờ biển, khu vực dựa vào bãi đá ngầm, xây một đoạn vọng hải kiều (cầu ngắm biển) ngắn, có lẽ được xây khá lâu, phần lớn mặt cầu đã mục nát, nhưng trên trụ cầu, các sợi dây sắt còn cố định mấy chiếc thuyền đãi ngọc nằm ngổn ngang, đang đong đưa theo nước biển.

Viêm Hồng Sa chạy tới, ánh mắt Mộc Đại lại bị một thứ khác hấp dẫn.

Cách đó không xa, cách bờ cát một đoạn có xe vết bánh xe rẽ ngoặt, nhìn tình hình là muốn xuống đến bờ biển, nhưng trên đường thay đổi ý định, lại lộn trở lại.

Mộc Đại che tay lên trước mắt, nhìn về chỗ cao nơi xa, hình như, thật sự có bóng dáng của thôn làng.

Khóe môi hiện lên nét cười.

Viêm Hồng Sa lảo đảo đứng trên một con thuyền trong số đó, cũng không biết cô tìm được mái chèo ở đâu, gõ cạch cạch lên mép thuyền, vừa vui mừng gọi: “Mộc Đại, thuyền này không bị rò rỉ nước.”

Mộc Đại gọi cô: “Vào thôn xem trước đã.”

Viêm Hồng Sa ôm mái chèo không chịu buông: “Chèo thuyền một vòng trước đã, lúc đó chú tôi quay đám trai trên bãi cát, không biết chừng còn để lại thứ gì đó ở bờ biển cũng nên.”

Đúng là lấy cớ, nói thẳng ra là muốn chèo thuyền – cho dù Viêm Cửu Tiêu thật sự dể lại thứ gì đó ở bờ biển, vậy nó cũng nằm ở bãi cát, sẽ không chạy xuống biển.

Mộc Đại đứng bất động.

Viêm Hồng Sa cũng mặc kệ cô, chỉ mải phụng phịu cố chấp cởi dây sắt buộc thuyền, sau đó khua mái chèo không theo một kết cấu nào.

Trái một lần phải một lần, không rõ là có tác dụng hay do lực tác động của hải lưu, thuyền nhỏ thật sự lắc lư, bắt đầu di chuyển.

Cô lại cười “ha ha ha”, cách cười điển hình của Viêm Hồng Sa, cười một tiếng lại dừng một lần, cười ba tiếng mới xong: “Cô không phải vệ sỹ sao? Hiện tại tôi muốn chèo thuyền, cô đi theo tôi hay không đi cùng?”

Mộc Đại không lên tiếng.

Biển rất phẳng lặng, sóng rất khẽ, hẳn không có vấn đề gì, thuyền nhỏ vững vàng, xem ra cũng không rò rỉ, do đó, tuy cô không biết bơi, cũng không thể để Viêm Hồng Sa xem thường.

Cô thầm tính toán khoảng cách giữa thuyền và bờ biển.

Viêm Hồng Sa ra sức khua mái chèo, cô cũng không phải rất muốn chèo thuyền, chỉ mượn đề tài để nói chuyện của mình, trong lòng chờ mong Mộc Đại không lên thuyền: “Bảo cô xách đồ cô không xách, bảo cô hỗ trợ giáo huấn tên lưu manh cô cũng không bằng lòng, hiện tại tôi rời cảng cô cũng không đi theo, để ông trời phân xử, có vệ sỹ như vậy sao? Có nên trừ tiền không?”

Trời cao biển rộng, Mộc Đại lại ở xa không làm gì được cô, Viêm Hồng Sa quả thực múa tay trong bụng, giọng nói cũng cao tám độ: “Cô nói xem! Có nên trừ tiền không?”

Còn chưa dứt lời, Mộc Đại lui ra đằng sau vài bước, bỗng nhiên ra sức chạy thật nhanh, Viêm Hồng Sa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trước mắt đột nhiên nhoáng lên một cái, cô thấy Mộc Đại giẫm lên một tảng đá ngầm cách biển xa nhất lấy đà, thân hình như chim én vỗ cánh nhảy tới đây.

Cô có thể bay mãi đến thuyền sao? Không thể nào.

Đúng là không thể, bay được nửa đường, cơ thể rơi xuống, nhưng Mộc Đại đạp lên mặt biển, thân hình nhẹ bẫng, nháy mắt lại lấy hơi nhảy lên, giây tiếp theo, thân thuyền nhoáng lên một cái, Mộc Đại đã nhảy vào.

Viêm Hồng Sa còn đang nghĩ, trông thấy Mộc Đại, cô cười gượng: “Cô, cô… Còn có thể bay trên mặt nước sao?”

Mộc Đại ngồi khoanh chân ở đầu thuyền, vô thức thu bên chân ướt vào trong, không phải bay, khi đó, nửa chân đã ngập trong nước, cũng may trụ cột khinh công không tồi, lại tính toán khoảng cách thỏa đáng, một lên một xuống, vẫn có thể khiến Viêm Hồng Sa không dám nói nhiều.

Cô nhắm mắt, thản nhiên nói: “Chèo tiếp đi.”

Viêm Hồng Sa hậm hức, tự thấy không thú vị: “Vậy về thôi.”

Cô chuyển hướng chèo về, có lẽ dùng sai lực, dùng sức đến nỗi mặt đỏ lựng lên, thuyền lắc lư trái phải, ngược lại cách bờ càng ngày càng xa.

Mộc Đại hơi sợ: Với khoảng cách này, có dùng chiêu chim én lướt nước cũng không lướt về được.

Viêm Hồng Sa cũng tức, không rõ là tức Mộc Đại hay tức cái mái chèo, vung mái chèo lên, lại hạ xuống, khua bạt mạng, tay cầm không chắc, mái chèo rơi tõm xuống nước.

Cô nhanh chóng bám lấy mép thuyền để lấy lại, còn thiếu một chút có thể với tới, nào ngờ một cơn sóng trào lên, mái chèo kia nháy mắt trôi ra xa.

Viêm Hồng Sa trái lại không sợ: “Mộc Đại, cô bay được trên mặt nước, cầm lại mái chèo đi.”

Mộc Đại suýt bị cô chọc tức đến cười ra tiếng: “Đấy không gọi là bay trên mặt nước, đấy là tôi mượn xung lực, lấy hơi, có khinh công làm nền, có thể lướt trên nước xa hơn người khác. Nơi này nước sâu, tôi còn lâu mới đạp lên mặt nước vì cái mái chèo rách nát.”

Dòng nước xao động qua lại, thuyền nhỏ cũng bị đẩy lay động, xung quanh rất im lặng, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời chói mắt, nhìn sang hai bên, biển không bến bờ, thuyền nhỏ tựa như chiếc lá không nơi nương tựa.

Viêm Hồng Sa e sợ trước: “Vậy Mộc Đại, chúng ta làm gì bây giờ?”

Mộc Đại nói: “Không làm gì cả, cứ trôi dạt như vậy, không biết chừng chú cô đang trôi đằng trước chúng ta cũng nên. Không biết chừng còn dạt đến tận Philippines, người ta cho rằng chúng ta là gián điệp, bùm bùm cho hai phát!”

Viêm Hồng Sa suýt bật khóc: “Tôi muốn về nhà.”

Mộc Đại liếc xéo cô: “Bây giờ cô ngoãn ngoãn rồi chứ? Có chèo thuyền nữa không?”

Viêm Hồng Sa lắc đầu, nói bằng giọng nức nở: “Không chèo.”

Thật tội ngiệp, giống y con thỏ với đôi mắt màu đỏ, Mộc Đại cũng không dọa cô nữa: “Nếu vậy, để tôi nghĩ cách.”

Cô lấy di động ra.

Cũng may, tín hiệu tuy yếu, nhưng vẫn gọi điện thoại được, Mộc Đại mở danh bạ, tìm tên La Nhận.

Cũng không phải mình chủ động tìm anh ấy, cứu cấp giang hồ thôi.

Cô đưa ngón tay ra, chạm nhẹ vào nút gọi điện thoại.

Cùng lúc đó, thân thuyền chấn động mạnh.

Như thể có thứ gì đó ở dưới nước bỗng va mạnh vào chiếc thuyền nhỏ của hai cô.

Mộc Đại cứng đờ, cách quần áo cũng có thể cảm giác được lông tay cô dựng đứng lên.

Viêm Hồng Sa cũng ngẩn ra, cô bất giác lại gần Mộc Đại, nói như thì thầm: “Mộc… Đại, cô có cảm thấy không?”

Giọng của Mộc Đại cũng thấp đến không thể thấp hơn: “Đừng… Đừng nói chuyện.”

Có lẽ, không nói gì, sẽ không sao?

Một lát sau, không biết là một phút hay ba mươi giây, dường như dài bằng cả thế kỷ, lại im lặng hơn bất cứ thời điểm nào trước đây, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa miễn cưỡng cười với đối phương, trong lòng ôm hy vọng: Không sao, đúng không?

Điện thoại kết nối được, tiếng La Nhận truyền đến: “A lô? Mộc Đại đấy à?”

Gần như ngay tại khoảnh khắc ấy, đáy thuyền truyền đến tiếng va chạm mạnh, thuyền nhỏ bị đụng gần như bay lên khỏi mặt nước, da đầu Mộc Đại run lên, cô liều mạng hét to vào điện thoại: “Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, trên biển, em không biết bơi…”

Lại một tiếng va chạm mạnh, mũi thuyền bênh lên, Mộc Đại còn chưa kịp nói với La Nhận mình ở đâu, thân thể bỗng nhiên xoay ngược, vô số nước biển ùa tới trước mặt, nháy mắt che khuất trời xanh mây trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK