Mộc Đại hơi kích động, nhưng càng thêm chắc chắn người trước mặt này có vấn đề: Ánh mắt của tất cả mọi người trong ngõ đều tập trung lên người anh, vậy mà anh vẫn có thể bình tĩnh chọn mua dâu tây?
Cô quay đầu nhìn Tào Nghiêm Hoa, hắn ta mang bộ mặt hưng phần, khoa tay múa chân, ý nói: Là anh ta! Là anh ta! Chắc chắn là anh ta!
Dường như hắn ta thấy tầm nhìn bị cản trở, còn bỏ lại bàn thức ăn, thích thú chạy tới đây.
La Nhận trả tiền, xách mấy túi nặng bước đi, một bên ngõ nhỏ là ngõ cụt, chỉ có thể đi về hương ngược lại, cũng đành phải đi qua Mộc Đại.
“Này”
“Này”
La Nhận đang đi thẳng, rốt cuộc dừng lại, anh nghi ngờ nhìn xung quanh, cách đó không xa là tấm bảng hiệu ghi Bệnh viện nhân dân Nghê Hồng số III.
Cuối cùng mới nhìn thấy Mộc Đại, hỏi cô một cách khó hiểu: “Cô gọi tôi à?”
Mộc Đại đứng lên, nhìn thẳng vào anh, cũng không phí lời, hỏi nhanh: “Tại sao anh lại theo dõi tôi?”
La Nhận dường như đang nghe được chuyện cười hài hước nhất trần gian: “Tôi?”
Anh lắc đầu cười khổ, nhìn mọi người đúng xung quanh, rồi lại nhìn Mộc Đại, chỉ vào tấm bảng hiệu bệnh viện gần đó, dường như bất đắc dĩ nói: “Cô à, bạn tôi đang nằm viện, tôi tới đây thăm cậu ta, nhưng trước đó chưa kịp chuẩn bị gì, nên tới đây mới mua hoa quả, có lẽ chẳng may trùng hướng đi với cô…”
Tất cả mọi người đang vây xem, ngoại trừ tên béo Tào Nghiêm Hoa, hầu như đều tỏ vẻ cảm thông.
Thế giới này luôn thiên vị cho người có tướng mạo đẹp, lại càng thiên vị cho người vừa đẹp trai vừa khiêm tốn nhã nhặn, lại hiểu biết lễ nghĩa.
Trong nháy mắt, Mộc Đại bỗng nhiên cảm nhận được vô số ánh mắt không thiện ý bắn tới.
La Nhận cười làm lành với Mộc Đại, định đi qua cô, Mộc Đại đang do dự có nên tiếp tục công kích hay không thì anh bỗng lùi lại.
Anh quay lại nói với chủ sạp hoa quả: “Thật ngại quá, có thể cho tôi mượn giấy bút được không?”
Rồi anh đi tới trước mặt Môc Đại, đặt hoa quả xuống bên chân, cúi đầu viết trên giấy: “Có điều, nếu cô muốn nhân cơ hội này làm quen với tôi, tôi tên là La Nhận, cô có thể gọi theo số điện thoại trong tờ giấy này bất cứ lúc nào…”
Còn chưa dứt lời, Mộc Đại đã bước qua người anh, đụng vào vai khiến anh lảo đảo, La Nhận sờ bờ vai vị va đến đau nhức, quay đầu nhìn bóng lưng xa dần của cô, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tinh quái.
***
Trong ngõ hẻm, sắc mặt của Mộc Đại u ám, bước đi rất nhanh, Tào Nghiêm Hoa chạy theo mãi mới đuổi kịp, mệt đến thở không ra hơi…
“Cô em ơi là cô em, chính là anh ta đó, tôi dùng nghề nghiệp của mình ra thề chính là anh ta..”
“Cô em à, cô vẫn quá non, cô chưa yêu đương bao giờ đúng không, tên nhóc kia chắc chắn cố ý đấy, tôi nói cho cô biết nhé, theo kinh nghiệp của tôi thì, nếu như cô phóng đãng, anh ta chắc chắn sẽ vờ đứng đắn, cô đoan trang, anh ta sẽ hóa lưu manh, là để cho loại da mặt mỏng như cô biết khó mà lui…”
Mộc Đại đột nhiên dừng lại. Tào Nghiêm Hoa không kịp dừng theo, quá đà mấy bước mới dừng lại được.
Mộc Đại nhìn hắn ta một hồi, rồi bỗng nở một nụ cười tươi tắn.
Có ý gì? Tào Nghiêm Hoa cảnh giác nghĩ, đột nhiên quyết tâm? Thế thì cũng đừng cười với tôi chứ, đi mà cười với anh ta ấy.
“Nhiều tai mắt?”
Tào Nghiêm Hoa lúc này mới hiểu được là cô đang nói đến ba thứ mà mình vừa khoe khoang lúc nãy.
“Đương nhiên rồi.” Tào Nghiêm Hoa chậm rãi nói, “Tôi nói cho cô em biết nhé, từ xưa đến nay, trong nước ngoài nước, những kẻ theo dõi tại sao đều thất bại?”
“Tại sao?”
“Bởi vì rời xa quần chúng nhân dân. Một người đi theo một người khác, cùng đường cùng ngõ, người bị theo dõi cũng không phải heo, sớm muộn gì cũng phát hiện ra. Nhưng chúng tôi thì không như thế.”
Hắn dang hay tay, cực kỳ tự hào nói: “Toàn bộ vùng Bia Giải Phóng này, đồng nghiệp của chúng tôi hai mươi tư giờ làm nhiệm vụ, chúng tôi còn có nhóm trên weibo, nói cách khác, tôi muốn biết tin tức gì, sẽ có vô số người giúp tôi theo dõi, đủ mọi lứa tuổi, đủ loại nghề nghiệp, các kiểu ngụy trang khác nhau…Kẻ bị theo dõi kia sẽ chìm trong biển đại dương của quần chúng nhân dân…”
“Giúp tôi theo dõi anh ta.”
Tào Nghiêm Hoa không nói gì, sau một lát, hắn đột nhiên phát hiện mình bị thiệt thòi: “Tại sao tôi phải giúp cô?”
Giọng của hắn quá to, chữ thứ nhất nhấn mạnh, nước bọt văng lên mặt Mộc Đại một ít.
Mộc Đại theo bản năng nhắm mắt, lúc này mới từ từ mở ra.
Tào Nghiêm Hoa thấy hơi áy náy.
Mộc Đại lấy khăn tay, chậm rãi lau mặt, mìm cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta là bạn tốt đúng không nào. Sau này anh đi Vân Nam chơi, tôi sẽ chiêu đãi anh, anh đừng nghĩ là đang giúp tôi, cứ coi như đang xây dựng mạng lưới bạn bè đi…”
Tào Nghiêm Hoa vẫn hơi do dự.
“Tôi biết cô có bản lĩnh, cô cho tôi thời gian cân nhắc một chút. Mọi người kết bạn đều hướng tới những người có tiền, có quyền, có bản lĩnh, thế mới được nhờ. Cô đừng trách tôi thực dụng, ai cũng thế cả thôi, ai chẳng muốn có chỗ dựa vững chắc…”
Còn chưa nói hết, khóe mắt liếc qua đã không thấy người đứng cạnh đâu, lại nghe được mấy tiếng vang lên, ngẩng đầu nhìn liền thấy mồ hôi túa ra, câu nói nghẹn trong họng nhất thời không thốt ra được.
Ôi trời đất ơi!
Hai bên con hẻm nhỏ, một bên là tường nhà nhỏ, một bên là tường nhà cao tầng, Mộc Đại đang ở cách mặt đất chừng bốn, năm mét, hai tay bám trên giá treo điều hòa của nhà cao tầng, cơ thể xoay lại, lộn ngược, đôi mắt sáng rực.
Chiêu này tên là “Bích hổ du tường”(1), hay còn gọi là “Tiên nhân quải họa”(2), có người nói xuất phát từ Thiếu Lâm, sau đó được Lục Lâm truyền ra, trở nên nổi tiếng, cần có thời gian tập luyện rất lâu mới thành. Có câu vè “Công thành khinh thân như lâu nghĩ” (3), chính là để ví như hình tượng của Mộc Đại lúc này, quả thực tựa như thằn lằn, chỉ một thoáng liền bám trên tường.
(1)Bích hổ du tường: thằn lằn leo tường
(2)Tiên nhân quải họa: thần tiên treo tranh
(3)Công thành khinh thân như lâu nghĩ: Nhấc mình khỏi mặt đất như loài kiến dế.
Một lát sau Tào Nghiêm Hoa mới hoàn hồn, hắn kích động đến giọng nói run rẩy: “Bạn tốt Mộc Đại thân mến, tôi biết tin tức gì lập tức đến Biệt Uyển báo cho cô biết.”
Sáng ngày hôm sau, người phục vụ gõ cửa phòng để vào thay khăn, còn đưa cho cô một túi hồ sơ, trên mặt hồ sơ có hai hàng chữ màu đen.
Hàng chữ thứ nhất: Tiểu thư Hoắc Tử Hồng.
Hàng chữ thứ hai: Nếu có thắc mắc, mời liên hệ số điện thoại nội bộ 108.
Mặc dù hồ sơ này gửi cho dì Hồng, nhưng mình là đại diện, chắc hẳn cũng có thể xem đúng không?
Mộc Đại mở túi hồ sơ ra xem, hiệu suất của người phía Vạn Phong Hỏa quả thực rất cao, tuy rằng đôi khi không tìm được tin tức bí mật nhất, nhưng một khi có điểm đột phá, vậy mọi thông tin liên quan đều trở nên hữu dụng.
Bên trong là tài liệu chi tiết về Lưu Thụ Hải, xác nhận lời nói của Sầm Xuân Kiều là sự thật, kết quả khám nghiệm tử thi nói nguyên nhân tử vong là do bệnh, chân trái cũng bị chém, nhưng vết chém không phải nguyên nhân dẫn đến tử vong.
Mặt khác, kết quả khám nghiệm tử thi còn cho thấy, ở giữa lưng của Lưu Thụ Hải, bị thiếu mất một khoảng da, nói chính xác là ở đó đã bị khoét mất một mảnh da, một mảnh da rộng khoảng 5cm.
Là sao nhỉ? Mộc Đại dựa theo độ dài, đưa tay ước lượng, tưởng tượng thấy nó giống như một cái thước thẳng, lại cũng giống một cái bookmark đánh dấu sách.
Trong tập tài liệu viết, vết thương mất da ấy được khoét vô cùng chuẩn xác, vuông vắn, chắc chắn không phải do vô tình mà có. Cho dù người ta có chủ ý làm thì cũng cần mất rất nhiều công sức, tỉ mỉ mới được như vậy. Hơn nữa, vết thương được phát hiện lúc bỏ hết quần áo để khám nghiệm tử thi, miệng vết thương còn rất mới chứng tỏ nó không phải đã có từ trước.
Thật là kỳ lạ, từ lúc Sầm Xuân Kiều ra khỏi phòng tới lúc ông lão bảo vệ chạy đến, chưa tới một phút đồng hồ, chém mất chân trái đã rất khó tin, rốt cuộc là ai còn tinh tế tỉ mỉ khoét mảng ấy đây?
Trong ngăn phụ của túi hồ sơ có tiểu sử về cuộc đời Lưu Thụ Hải, sinh năm 72, mở một cửa hàng sửa chữa dụng cụ, người ở quê đều đánh giá anh ta hiền lành thật thà, chưa từng thấy anh ta gây gổ với ai bao giờ, sống một cuộc đời bình thường, lần duy nhất trong đời gặp phải trắc trở là vào năm 2007, cùng gia đình đi du lịch ngắm hang động ở Sơn Tây Đại Đồng, xe du lịch đâm vào hàng rào bảo vệ rơi xuống sông, không có thương vong lớn, Lưu Thụ Hải được cứu lên liền hôn mê 48 giờ trong bệnh viện.
Anh ta rời nhà vào năm 2008, nói là đi ra ngoài tìm cơ hội làm ăn, từ lúc rời đi thì rất ít khi liên hệ về với gia đình. Năm 2010, anh ta ốm mất ở một quán trọ ngoại thành Tế Nam.
Có một chi tiết rất quan trọng, đó là theo như gia đình anh ta nói, thì Lưu Thụ Hải chưa bao giờ tới hồ Lạc Mã.
Sầm Xuân Kiều nếu như biết tin này, hẳn là tức đến giậm chân.
Lật sang một trang khác, Mộc Đại bỗng nhiên sửng sốt.
Trên đó viết: Ngoài ra, chuyện về Trương Quang Hoa không có tiến triển mới, lần cuối cùng được người khác nhìn thấy là ở ga tàu hỏa tại Thái Nguyên.
Đang nói về Lưu Thụ Hải, sao đột nhiên lại xuất hiện người tên Trương Quang Hoa này?
Mộc Đại nghi ngờ Vạn Phong Hỏa nhầm lẫn, bèn gọi theo số điện thoại nội bộ, Vạn Phong Hỏa ở đầu dây bên kia nghe được giọng Mộc Đại, bèn thở phào nhẹ nhõm: “Cứ tưởng lại là Sầm Xuân Kiều, bà ta mới cãi nhau với tôi xong, nói tội phạm đều là những kín kẽ, có tới hồ Lạc Mã cũng chẳng kể cho người nhà. Tôi phải bảo đảm sẽ trả bà ta tiền, bà ta mới thôi đấy.”
Mộc Đại cầm tư liệu lên ngang tầm điện thoại, như thể Vạn Phong Hỏa có thể nhìn thấy được từ đầu bên kia: “Tổ chức của ông thật là sơ suất, tư liệu về Trương Quang Hoa cũng gửi tới chỗ tôi, khả năng bảo mật kém quá.”
Vạn Phong Hỏa khó hiểu: “Trương Quang Hoa?”
Một giây sau hắn mới nhớ ra: “À à, là chuyện đó. Dì Hồng không bảo cô à? Đó cũng là chuyện mà bà ấy muốn điều tra.”
Đến lượt Mộc Đại ngây ra: đó cũng là chuyện mà dì Hồng muốn điều tra? Rốt cuộc bà muốn điều tra bao nhiêu người đây?
Vạn Phong Hoả kiên nhẫn giải thích cho cô: “Dì Hồng của cô muốn tôi điều tra hai vụ án, một là vụ hồ Lạc Mã, một là vụ về Trương Quang Hoa, lần này cô đại diện cho bà ấy tới đây, tôi mới đưa toàn bộ tư liệu mới nhất tới cho cô, chuyện về Trương Quang Hoa tuy không có tiến triển gì mới nhưng cũng tiện nói luôn.”
Cúp máy, Mộc Đại tiện tay lật lại tư liệu của Trương Quang Hoa, anh ta lớn lên ở hồ Lạc Mã, ở trong cùng một tòa nhà với gia đình Lý Á Thanh, là một nhân viên công chức, trong tài liệu có một bức ảnh đen trắng của anh ta, mày rậm mắt to, rất giống ngôi sao điện ảnh thời bấy giờ.
Sao dì Hồng lại muốn điều tra về một anh chàng đẹp trai thế này? Mộc Đại bắt đầu thấy tò mò, thế nhưng lật sang trang sau, thấy có ghi “Bấy giờ đã kết hôn, có con trai ba tuổi”, lập tức mất hứng.
Vừa đem tài liệu cất vào hồ sơ thì điện thoại kêu vang, lễ tân thông báo có người tìm cô.
***
Tào Nghiêm Hoa cúi đầu đứng ở đại sảnh, nhìn tình hình đó, Mộc Đại chưa đi tới gần đã biết chuyện mình nhờ dò hỏi về La Nhận không mấy thuận lợi.
Vừa mới tới trước mặt, Tào Nghiêm Hoa đã thở dài, có lẽ ngại mở miệng nói nên cố ý dùng ngôn ngữ cơ thể để Mộc Đại ngầm hiểu.
Mộc Đại còn “đá người phải đá vào mặt”(1) nói: “Không phải anh từng nói anh ta nhất định sẽ bị rơi vào biển đại dương của quần chúng nhân dân sao?”
(1)Cố ý chạm vào vết thương, chỗ hiểm, chỗ đau của người khác
Tào Nghiêm Hoa buồn bã nói: “Ôi, cô ơi, chuyện này không thể trách chúng tôi được, ban đầu cũng không có vấn đề gì, ai ngờ sau đấy anh ta lại lái xe đi mất, cô biết xe của anh ta là xe gì không? Tôi đuổi không kịp, tôi cũng không biết lái xe, nếu như cứ muốn là biết lái xe thì ai còn đi làm nghề này làm gì, hơn nữa…”
Anh ta nói thầm: “Là loại xe ấy thì có thuê thêm ba đứa tôi cũng không theo nổi. A, ông bạn đấy à…”
Đột nhiên anh ta sáng mắt lên, Mộc Đại quay đầu lại nhìn, hóa ra là Vạn Phong Hỏa đi tới.
Vạn Phong Hỏa trừng mắt: “Sao anh lại ở đây?”
Tào Nghiêm Hoa vội vàng giải thích: “Ông đừng hiểu lầm, tôi trộm của ai chứ sao dám trộm khách của ông.”
Rồi lại chỉ Mộc Đại: “Bạn tốt, chúng tôi là bạn tốt.”
Bạn tốt? Vạn Phong Hỏa thầm nghĩ, đang định hỏi kỹ thì nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa tài liệu đã quay lại, vội hỏi: “Đã đưa tới nơi chưa?”
“Đưa tới rồi.”
“Chụp ảnh chưa? Đưa tôi xem nào.”
Mộc Đại tò mò: “Đi đưa gì mà còn phải chụp ảnh thế?”
Vạn Phong Hỏa cầm lấy điện thoại di động mà nhân viên phục vụ đưa: “Còn ai nữa, là Mã Đồ Văn đấy. Anh ta không ở cả đây nên để tài liệu đưa đi đảm bảo tới tay người nhận thì tôi bảo nhân viên chụp ảnh lại. Ôi, chỗ này bừa bộn quá…”
Mộc Đại ghé đầu vào xem, trong ảnh, Mã Đồ Văn cầm túi hồ sơ, mắt sáng long lanh như thể đang cầm giải thưởng.
Vạn Phong Hỏa đang định trả lại điện thoại di động thì Mộc Đại lại giành trước: “Để tôi xem một chút.”
Cô phóng to bức ảnh lên.
Tâm tư của mấy cô gái trẻ thật là khó đoán, Vạn Phong Hỏa liếc mắt nhìn cô: Tên Mã Đồ Văn này đẹp trai lắm hay sao mà còn phải phóng to lên để ngắm.
Mộc Đại im lặng.
Nhà Mã Đồ Văn quả thực rất bừa bộn, lon bia lăng lung tung, trên ghế sofa còn vắt một chiếc thắt lưng của phụ nữ.
Thế nhưng đây cũng không phải điểm mấu chốt.
Mấu chốt là, trên chiếc bàn lộn xộn ở trước mặt anh ta, có để mấy túi hoa quả. Tuy chất lượng ảnh không cao nhưng nhìn qua vẫn có thể nhận ra.