• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm không thể nằm cả đời, ngồi cũng không thể ngồi cả đời, rốt cuộc cũng đến lúc phải đứng dậy thu dọn chiến trường.

Chậu nước đựng miếng da đằng kia tựa như quả bom ngầm, chẳng ai dám đảm bảo mọi chuyện chấm dứt thuận lợi như vậy, La Nhận không tiện ra khỏi nhà, phía bệnh viện đành giao cho bác Trịnh lo liệu, kịp thời thông báo tình trạng của Sính Đình.

Mộc Đại vào toilet rửa tay, thoa dung dịch tẩy rửa hết tầng nọ đến tầng kia, kỳ cọ ra không biết bao nhiêu bọt xà phòng, rửa xong còn giơ lên trước ánh sáng kiểm tra lại lần nữa.

La Nhận bước tới nói chuyện với cô: “Mộc Đại, đêm nay mọi người ngủ lại đây đi, ngày mai gọi lại cho Thần Côn cũng được.”

Cô dường như không nghe thấy, hết kiểm tra lòng bàn tay rồi quay sang mu bàn tay.

La Nhận còn tưởng cô sợ ban nãy cầm miếng da kia, về sau sẽ có tác dụng phụ: “Chắc không sao đâu, cô…”

Mộc Đại lãnh đạm đi qua người La Nhận, mắt không chớp, tựa như không phát hiện ra anh.

Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, La Nhận mới ngờ ngợ: Không phải cô không nghe thấy, cũng không phải sợ tay mình có vấn đề, mà là… Đang giận?!

Quả nhiên, Mộc Đại bình tĩnh giao nhiệm vụ cho Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa: “Quay về thu dọn hành lý, đêm nay có xe đêm nay đi, ngày mai có xe ngày mai đi, tôi muốn về Lệ Giang.”

Nhất Vạn Tạm quá đỗi kinh ngạc: “Hả?”

Sao có thể như vậy chứ, không được, mới đi có vài ngày, chưa kịp ngao du thoả thích đã phải trở về? Hơn nữa, tuy không muốn tìm hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng anh ta và Tào Nghiêm Hoa “có công” mà. Trải qua tình cảnh hung hiểm nhường ấy, dẫu sao chủ nhà cũng nên mời họ bữa cơm chứ? Tỏ thái độ “xong chuyện, phất tay áo bỏ đi” thế này là có ý gì? Mất công bôn ba ngàn dặm xa xôi, anh ta đâu phải Lôi Phong, lấy việc giúp người khác làm niềm vui.

Tào Nghiêm Hoa cũng không hé răng, vừa rồi Nhất Vạn Tam còn bí mật thì thầm với anh ta, bác Trịnh nướng chân dê rất ngon, đi chuyến này nhất định được khao bữa thịt dê thập cẩm.

La Nhận cười bất đắc dĩ, phẩy tay về phía Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa, ý bảo: “Mọi người ra ngoài trước đi.”

Nhất Vạn Tam hiểu ý, lôi Tào Nghiêm Hoa đi, còn “chu đáo” đóng cửa giúp hai người.

Ra khỏi phòng, Tào Nghiêm Hoa ủ rũ: “Vừa đến đã phải về, tiền cũng không thèm bỏ một đồng, nếu biết trước anh đã chẳng tới đây.”

Lúc trước đều do Nhất Vạn Tam khuyến khích anh ta, nào là gia tăng tình cảm trên đường, nào là sáng tạo cơ hội để anh ta thể hiện, nhờ đó đạt được cơ hội bái sư… Đều công toi.

Nhất Vạn Tam trái lại khá lạc quan: “Không sao đâu, cô chủ nhỏ giận dỗi chút thôi, La Nhận sẽ giải quyết.”

Tào Nghiêm Hoa lấy làm lạ: “Giận dỗi, giận dỗi vì việc gì?”

Nhất Vạn Tam nhìn anh ta như nhìn người ngoài hành tinh: “Hừ, chuyện rõ như ban ngày, anh không nhận ra hả?”

Anh ta miêu tả sinh động như thật: “Anh không phát hiện lúc phá cửa, dáng vẻ của cô chủ nhỏ nhà chúng ta hệt như “nàng Mạnh Khương khóc đổ trường thành”? Tổng hợp tình hình trước sau, suy ra, có lẽ La Nhận làm chuyện gì đó, không thương lượng với cô chủ. Ban nãy tình thế khẩn cấp, chỉ còn cách đồng lòng đối phó bên ngoài, hiện tại tình hình nguy hiểm đã được giải trừ, phải tính sổ một trận.”

Nói xong lại thấy hai câu sau cùng của mình quá trôi chảy, lưu loát, đủ tư cách trở thành đôi câu đối đặt hai bên trái phải, thêm cái hoành phi “rất có tài” vào nữa, có thể nói là hoàn mỹ.

Lượng tin tức quá lớn, Tào Nghiêm Hoa mất nửa ngày mới tiêu hoá xong: “Vậy La Nhận đang bồi tội sao?”

“Bồi tội cái rắm.” Nhất Vạn Tam cười nhạt, “Bốn chữ thôi!”

Cứ tưởng Tào Nghiêm Hoa sẽ tiếp được, ai ngờ vừa liếc mắt, chỉ thấy anh ta vẫn ôm vẻ mặt nghi hoặc, tự hỏi.

Nhất Vạn Tam sửng sốt: “Tào Mập Ú, đừng nói là anh chưa yêu đương bao giờ nhé?”

“Ai bảo!” Tào Nghiêm Hoa hăng hái bảo vệ tôn nghiêm của mình: “Yêu đương rồi chứ!”

Nếu thổ lộ với người ta sau đó bị cự tuyệt cũng tính là “yêu đương”, vậy quả thật anh ta đã từng.

Nhất Vạn Tam cười trừ hai tiếng, lắc lắc ngón trỏ trước mặt Tào Nghiêm Hoa: “Chỉ bốn chữ – Dỗ ngon dỗ ngọt.”

***

Cửa được đóng lại, trong phòng yên tĩnh hơn nhiều, La Nhận bước tới cạnh tủ, rút con dao xuống rồi đưa Mộc Đại.

Mộc Đại không nhận: “Không lấy!”

La Nhận hỏi: “Cô giận à?

“Không giận, mệt mỏi, nhớ nhà, muốn về.”

Cô không nhìn La Nhận, mặt thản nhiên, nói một cách hiên ngang lẫm liệt, đều đều như máy đánh chữ, vài từ cụt ngủn liền chấm câu.

La Nhận cười khẽ, không có người ngoài, cảm giác thật tốt, chậu nước kia lẳng lặng nằm trên bàn, mặt nước bằng phẳng không gợn sóng.

Anh hạ giọng hỏi: “Mộc Đại, nếu cảm thấy tủi thân, cô cứ nói ra, tôi không muốn cô tủi thân.”

Mộc Đại: “Tôi chẳng có gì phải tủi thân…”

Vừa dứt lời, bản thân lại không kiềm chế được, nước mắt lã chã rơi xuống, vẻ mặt đáng thương không nói nên lời.

Người đâu mà giống y bình nước mắt! Cả phòng trống trải, không một mảnh giấy, La Nhận nhịn không được đưa tay ra giúp cô lau nước mắt: “Sao cô thích khóc nhè vậy?”

Mộc Đại gạt tay anh ra: “Tôi khóc có lý do.”

La Nhận nghe: “Ừ?”

“Là bạn bè, tôi muốn nói với anh rằng,” Mộc Đại vừa lau nước mắt, vừa nói lý lẽ, “Hành động hôm nay của anh, thái độ xem thường bản thân, qua loa tắc trách với sinh mệnh của mình, vô cùng, vô cùng…”

Nói thế nào nhỉ, ban đầu chỉ giận người này sao lại không chín chắn như vậy, có vấn đề thì giải quyết, chẳng lẽ trên đời lại có bậc cửa không thể bước qua được ư? Xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi quá phải không, hơi một tí là hy sinh, anh cho rằng hành động của mình hùng tráng, cảm động lắm hả?

Tức nóng ruột nóng gan, không nghĩ nhìn anh thêm lần nào, chỉ muốn về nhà cho xong việc.

Nhưng thấy dáng vẻ lúc này của anh, kiên trì hỏi cho rõ nguyên nhân, cô trái lại không nói ra được.

Chắc hẳn La Nhận cũng từng cân nhắc kỹ càng, anh làm vậy cũng vì Sính Đình, mình là người ngoài, có tư cách gì trách cứ hành động hy sinh đó của anh chứ?

Mộc Đại thấy mất hết tinh thần.

La Nhận truy vấn: “Hửm?”

Cô đành phải nói: “Vô cùng, vô cùng không đúng, nói chung tôi muốn về nhà.”

Mí mắt cô hơi sưng, lại phiếm hồng, ủ rũ thiếu tinh thần, nói năng không đầu không đuôi, nhưng kỳ lạ là, La Nhận lại giật mình, chính anh cũng không rõ tại sao, bỗng nhiên đưa tay ra, vuốt lên đầu cô, trượt xuống tai trái, lúc hạ xuống bả vai còn tự nhiên phủi tro bụi giúp cô.

Có người nói, tóc của con gái mềm mượt như tơ lụa, không phải, cũng không giống, mỗi sợi tóc là một sợi tơ, mềm mại tựa như hành mi dài, cảm giác rất khó hình dung.

La Nhận nói: “Nếu nhất định phải về nhà, hai ngày nữa tôi lái xe đưa cô đi, hai hôm này, cứ nghe theo sự sắp xếp của tôi đã.”

Mộc Đại đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Dù nghe thấy tiếng mở cửa phòng, La Nhận bước ra ngoài, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, cô cẩn thận đưa tay lên, vuốt mái tóc bên trái của mình.

Hoá ra nó vẫn ở đây, nhưng cớ sao cô lại không có cảm giác gì?

Lại thêm một lát nữa, Mộc Đại nhỏ giọng thì thầm: “Không được sờ đầu tôi.”

***

Không đầu không đuôi, không cách nào giải thích, chuyện này liền trôi qua như vậy.

Đêm đã khuya, chậu nước ngâm miếng da kia được đặt ở giữa phòng khách, im ắng không chút động tĩnh, nhưng chẳng ai dám thật sự khinh thường, mọi người ngồi trên sô pha, có vẻ như chú tâm vào việc riêng, nhưng gần như cách vài giây, lại nhìn về phía chậu nước.

Bác Trịnh gọi điện thoại về, thông báo tình hình của Sính Đình, La Nhận đứng dậy ra ngoài nghe máy. Mộc Đại ho khan hai tiếng, quay sang hỏi Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa: “Tôi hỏi các anh một chuyện nhé.”

Tào Nghiêm Hoa và Nhất Vạn Tam cùng ngẩng đầu nhìn cô.

Mộc Đại cười gượng một cách thiếu tự nhiên: “Tôi có một cô bạn, bạn thời đại học, sau khi tốt nghiệp cô ấy về quê xin việc, vừa rồi cô ấy hỏi tôi, nói…”

“Cô ấy nói, cô ấy quen một anh bạn, thật ra cũng không thân lắm, chỉ như bạn bè bình thường thôi. Có một hôm, cô ấy và anh bạn kia đang nói chuyện, nói xong, anh bạn kia bỗng vuốt tóc cô ấy… Cô ấy hỏi tôi hành động này có ý nghĩa gì…”

Nói tới đây, Mộc Đại giấu đầu lòi đuôi cười: “Tôi đâu phải đàn ông, làm sao mà biết được, ha ha, hai người bảo anh bạn kia có ý gì?”

Tào Nghiêm Hoa thật sự tự hỏi: “Cô này đã gội đầu chưa? Nếu không gội đầu, sờ lên đầy dầu mỡ, cảm giác rất khó chịu đúng không?” ^^

Mộc Đại hết hy vọng với Tào Nghiêm Hoa, ngẩng đầu nhìn Nhất Vạn Tam.

Nhất Vạn Tam: “Người mà cô đề cập là chính mình phải không?”

Mộc Đại cười ha ha: “Không, không, không, tôi biết tự nhiên hỏi vậy, hai anh chắc chắn liên tưởng người kia là tôi, nhưng tôi nói thật, cô gái kia quả thật là bạn tôi!”

Nhất Vạn Tam cười đến đáng đánh đòn: “Cô chủ nhỏ, cô dám cá không, đồ ngốc cũng biết cô đang nói chính mình…”

Mặt Mộc Đại bỏ bừng, ánh mắt bắt đầu tản ra sát khí.

Nhất Vạn Tam cảm thấy không ổn, cảnh giác xê dịch mông về phía sau…

“Tào Nghiêm Hoa, tẩn anh ta cho tôi!”

Tào Nghiêm Hoa vẫn đang xoắn xuýt với vấn đề gội đầu, bất thình lình nghe thấy câu này, quay ra nhìn Mộc Đại và Nhất Vạn Tam: “Hả?”

“Tẩn anh ta một trận, tôi thu anh làm đồ đệ.”

Tào Nghiêm Hoa không dám tin vào lỗ tai mình: “Hả?”

Năm giây sau, Tào Nghiêm Hoa quay đầu nhìn Nhất Vạn Tam.

Nhất Vạn Tam cười gượng: “Anh Tào… Tào Mập Ú… Em với cô chủ nhỏ đùa tí thôi… Anh Tào, chớ có lại gần… Anh Tào, anh nên bái người có phẩm hạnh cao thượng làm sư phụ, kiểu người ban đầu đã sai anh đi ẩu đả dân chúng này, về sau ắt sẽ bị người ta phỉ nhổ, ANH TÀO!”

Cùng với tiếng kêu la thất thanh, Nhất Vạn Tam dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên sô pha, phi về phía cửa, Tào Nghiêm Hoa theo sát phía sau, thân hình mau lẹ hệt như tia chớp hình cầu! ^^

La Nhận đứng ở hàng hiên nghe điện thoại, đột nhiên có làn gió xẹt qua người, vừa ngẩng đầu, một cơn gió lớn khác ào tới, sức gió mạnh cấp… Không giới hạn.

Đây là… Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa?

La Nhận chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ thấy cách đó không xa, Tào Nghiêm Hoa hét to một tiếng, đột nhiên lao về phía trước, dứt khoát như Võ Tòng dùng ba bát rượu giết hổHọa mù, gốc Hán Việt là Manh Họa, tiếng Anh là Blind Drawing (lời người chuyên ngữ: Vì không tìm được từ tương ứng của từ này trong tiếng Việt nên mình để thế này, ai biết từ chính xác thì bảo mình nhé), một phương thức hội họa cách tân, phản ánh thói quen vẽ tranh thường ngày của con người. Ánh mắt không tập trung vào vào bức tranh mà nhìn thẳng đối tượng trước mắt, chăm chú cảm nhận sự biến hóa về hình dáng, chi tiết của đối tượng. Lòng hướng theo mắt, bút hướng theo lòng, huy động toàn bộ giác quan để cảm nhận…

(Đại khái là vẽ mà không nhìn giấy nha cả nhà ^^)

***

Trong bóng đêm, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng ngòi bút ma sát với mặt giấy, phát ra tiếng kêu sột soạt.

Mộc Đại ôm đầu gối ngồi trên sô pha, ngẩn người nhìn mặt nước loé sáng trong bóng đêm.

Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, hoá ra cô đã nhầm, mọi chuyện dường như chỉ mới bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK