• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

nói ra câu này sau đó dừng lại, cố ý chờ xem phản ứng của Mộc Đại, nhưng tiếc là lại khiến ông ta phải thất vọng.

Cô cũng không mấy quan tâm, câu tiếp theo hỏi là: “Người bạn kia của ông, người tên là Lý Á Thanh ấy, thật sự đã mất rồi sao?”

Hỏi cái gì thế này? Nếu không phải thấy cô còn có vài phần bản lĩnh, thì Lý Thản đã sớm phất áo bỏ đi.

Ông ta nén giận: “Năm đó tôi cũng đang công tác ở cục cảnh sát huyện, tuy bị đồng nghiệp ngăn cản nhưng tôi vẫn cố chấp đi tới hiện trường, xác nhận quả thực thấy có ba người bị sát hại.”

“Ý tôi không phải vậy.” Biết nói ra sẽ khiến Lý Thản tức giận nhưng cô vẫn cố hỏi: “Ý tôi là, người bị sát hại kia, ông nhìn kỹ chưa? Chắc chắn là Lý Á Thanh ư?”

Lý Thản tức giận đến mức thấy nực cười: “Này cô, cô xem TV nhiều quá à, ý cô là người bị sát hại kia vốn hóa trang thành Lý Á Thanh? Cô nghĩ tôi mù à, đến vị hôn thê của mình mà còn không nhận ra? Cô nghĩ cảnh sát hình sự chúng tôi đến hiện trường phá án đều là lũ bất tài à?”

Mộc Đại cũng biết câu hỏi của mình quá hoang đường, nhưng không hỏi thì không cam lòng, đành phải lúng túng cười: “Hỏi bừa thôi ấy mà.”

Cuối cùng cô cũng nhớ tới việc chính: “Ông có bằng chứng gì thế?”

“Mấy năm nay tôi vẫn chưa từng từ bỏ việc truy tìm dấu vết, cho dù còn bị mất việc vì tự ý nghỉ quá nhiều…hơn hai năm trước, tôi đã từng đối mặt trực diện với hung thủ.”

Mộc Đại tròn mắt kinh ngạc, Lý Thản như hiểu được cô muốn nói gì, gật đầu chắc chắn: “Là thật đấy.”

Hung thử theo lời của Sầm Xuân Kiều tên là Lưu Thụ Hải, sinh năm 72, đã chết trong một quán trọ nhỏ ở ngoại thành Tế Nam năm năm trước. Trong khi đó, hai năm trước, Lý Thản lại từng đối mặt trực diện với hung thủ.

Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, giữa Lý Thản và Sầm Xuân Kiều, chắc chắn phải có một người đang nói dối, mà tám mươi phần trăm kẻ nói dối là Sầm Xuân Kiều, dù sao dì Hồng cũng từng nói, chuyện mà Sầm Xuân Kiểu kể là “tin giả.”

Mập mà mập mờ, thật giả lẫn lộn, những người này ai cũng ôm tâm tư của riêng mình, quá phức tạp. Đến người sớm chiều mà cô ở chung là dì Hồng, cũng đột nhiên biến thành ảo ảnh mờ sương.

Mộc Đại nhạt nhẽo nhìn Lý Thản: “Thế ông nói cho tôi làm gì?”

Lý Thản ngạc nhiên hơn cả cô: “Cô không có hứng thú muốn biết à?”

Lần này, đến phiên Mộc Đại thấy bứt rứt: Cô có nên tỏ ra hứng thú không?

Lý Thản nản lòng. Vốn dĩ ông ta thấy Mộc Đại có bản lĩnh không tồi, muốn kết thân, thế nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ là cô nhóc biết vài chiêu võ vẽ mà thôi.

Ông ta chán nản đứng lên: “Tôi mệt rồi, tôi về nhà nghỉ ngủ trước đây, cô…”

Thực ra ông ta muốn nhắc nhở cô là một cô gái, ban đêm không nên đi lung tung ngoài đường, nhưng ngẫm lại vẫn không nói nữa. Dù sao cô cũng ghê gớm như vậy, chẳng có kẻ xấu nào đủ sức làm hại cô cả.

Mộc Đại không giữ ông ta lại, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn chuyện về Lý Á Thanh và dì Hồng.

Trong phim cổ trang kiếm hiệp, thường xuất hiện mấy tình tiết như, lúc nam chính mất đi người con gái trong tim, một vài ngày sẽ bất ngờ gặp gỡ một cô gái giống y như đúc.

Khi đó, bạn bè của nam chính sẽ kinh ngạc thốt lên: “Sao thế gian lại có hai người giống nhau tới vậy?”

Có chứ, là sinh đôi cùng trứng.

Đang lúc Mộc Đại thất thần, bỗng đối diện có người ngồi xuống.

Ghế kêu cọt kẹt một tiếng, không cần ngẩn đầu cũng biết là ai, Mộc Đại nhìn xung quanh nói: “Sao? Muốn trả thù à?”

Ngồi ở phía đối diện là tên béo mà cô từng gặp trên xe cáp, hắn cầm đũa gắp một viên lạt bỏ vào mồm nhai: “Trông cũng xinh xắn mà sao nói chuyện khó nghe thế. Chúng tôi mà lại đi bắt nạt một cô gái sao.”

Rồi nói tiếp: “Trước lạ sau quen, nào làm quen một chút, tôi tên là Tào Nghiêm Hoa.”

Mộc Đại liếc mắt nhìn hắn: “Tên lấy trong Bách Gia Tính(1) à?”

(1)Sách Bách Gia Tính: Bách Gia Tính (họ của trăm nhà) là sách được biên soạn từ thời Bắc Tống chưa rõ tác giả. Lúc đầu chỉ có 411 họ, sau bổ sung thêm thành 505 họ (có tài liệu ghi là 504 họ – khi thống kê lại thấy thiếu một họ). Trong đó có 445 họ đơn và 60 họ kép.

Tào Nghiêm Hoa kinh ngạc: “cô em xinh đẹp quả thực là người học rộng hiểu nhiều!”

Vừa nói vừa đưa tay ra, muốn bắt tay với cô.

Mộc Đại tức đến tái mặt, khi còn bé cô từng đọc qua “Bách Gia Tính”, trước đây có thể đọc vanh vách từ đầu tới cuối, nhưng bây giờ chỉ nhớ ba mươi họ đầu tiên, may là đếm ngược tám họ sẽ thành: “Khổng Tào Nghiêm Hoa, Kim Ngụy Đào Khương.”

Chỉ có điều “Làm quen một chút” là có ý gì?

Thấy Mộc Đại không trả lời, Tào Nghiêm Hoa thấy mất hứng: “Sao thế? Coi thường tôi à?”

Thật là một kẻ nóng nảy. Mộc Đại cũng mau chóng nói tên: “Mộc Đại.”

“Rất có bản lĩnh đấy, luyện tập lâu rồi ?”

“Ừ.”

“Sáng sớm không phải giải quyết nhanh gọn biết điều sao? Sao buổi tối nóng tính thế hả?”

“Tùy vào tâm trạng.”

Tào Nghiêm Hoa cảm thấy kính nể: “Có cá tính.”

Tay hắn ta vung lên một vòng, nói: “Tôi là trùm của toàn bộ vùng Bia Giải Phóng này, cô mất thứ gì thì cứ đi tìm tôi.”

Trông tư thế kiêu căng ngạo mạn của hắn ta, Mộc Đại lại muốn xỏ xiên: “Anh cũng bản lĩnh gớm nhỉ.”

“Đương nhiên.” Tào Nghiêm Hoa cố gắng khiêm tốn: “Thành thật mà nói thì tôi có bản lĩnh hơn cô nhiều. Tôi biết cô đang ở Ba Thục Biệt Uyển, ông già Vạn Phong Hỏa kia tôi cũng quen biết, từng giúp ông ta tìm đồ về, còn giúp ông ta nghe ngóng thông tin, ngày hôm nay cô đi quán lẩu lão Cửu đúng không?”

“Anh theo dõi tôi?”

Tào Nghiêm Hoa hừ mũi khinh thường: “Tôi cả ngày quanh quẩn ở đây, cũng là loại nhàn rỗi, dù sao cô cũng làm tôi mất mặt như thế, tôi còn không được theo dõi cô chắc? Tôi là trộm mà, tài khác thì không có nhưng ba thứ sau thì tuyệt đối ở hàng thượng thừa: móc túi, theo dõi, tai mắt ở khắp nơi.

Nói xong bèn với lấy ông chủ gọi món: “Ông chủ, thêm đĩa cá om dưa, gà cay, một bát tiết gà, ruột già.”

Rồi nói với Mộc Đại: “Này cô em, ân oán giữa chúng ta coi như chấm dứt đi.”

Mộc Đại không đồng ý: “Tại sao chứ?”

Tào Nghiêm Hoa hai mắt sáng rực: “Bỏ qua ân oán đi, anh trai nói cho cô em biết có tên háo sắc cứ đi theo nhìn chằm chằm cô em nãy giờ.”

Mộc Đại sững người vài giây, sau đó lấy ví ra, đập lên bàn ba tờ một trăm tệ.

Tào Nghiêm Hoa không ngẩng đầu, ha ha cười gượng mấy tiếng, lại đưa tay nhón lấy một hạt lạc: “Chếch phía sau tôi, ở sạp bán hoa quả góc đường, có một chàng trai mặc áo đen, thấy không?”

Sắc mặt Mộc Đại tối đi, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài. Tào Nghiêm Hoa hớn hở gọi theo: “Cô em ơi, tôi thay cô em nhìn rồi, người ta trông đẹp trai lắm, cô em cân nhắc thử xem nhé, cố gắng giữ chặt vào…”

****

Thấy Mộc Đại đứng dậy, La Nhận nhanh chóng xoay người, cúi đầu vờ như đang chọn hoa quả, thế nhưng chọn tới chọn lui, vẫn thấy không được ổn lắm.

Sát khi thực sự quá lạnh lẽo.

Bây giờ quay đầu đi vẫn còn kịp, nhưng bỏ chạy lại không phải phong cách của La Nhận, anh cười với chủ sạp, chỉ vào chồng táo: “Cho tôi một cân táo, có chuối tiêu không? Lấy cho tôi nửa cân.”

Đang nói chuyện, gần đó bỗng ầm một tiếng vang vọng, phía đó là mặt tiền một cửa hàng đậu phụ, Mộc Đại kéo một chiếc ghế dài, ngồi xuống nhìn chằm chằm về phía này.

Ông chủ cửa hàng đậu phụ đỡ đẫn nhìn, chắc là bị Mộc Đại dọa cho phát khiếp rồi, cũng không dám hé răng. Chủ sạp hoa quả nhìn Mộc Đại, lại nhìn La Nhận: “Đây là…”

Đây là? La Nhận đương nhiên biết toàn bộ người trong nửa ngõ nhỏ này đều đang nhìn anh và Mộc Đại. Tư thế của Mộc Đại quá hung hăng, y chang giới xã hội đen Hồng Kông thập kỷ chín mươi, chủ bang ngồi trên ghế dài, đám đàn em phía dưới hành quyết phản đồ.

La Nhận hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Mộc Đại, cô cười như có như không, kiêu căng ngạo mạn, không hề có ý né tránh, cả khuôn mặt đều tỏ vẻ thù địch khiêu khích.

La Nhận khẽ cười.

Hai mươi bảy năm nay, đây là lần đầu tiên anh gặp phải người hung hãn như thế, không phải không có ai mạnh hơn cô, chỉ là….

Tên Mã Đồ Văn ngốc nghếch này, rốt cuộc nhìn đâu mà lại thấy Mộc Đại ngây thơ ấu trĩ? Còn nói cô đeo găng tay mèo con? Số tuổi tinh thần không quá mười tám?

La Nhận bình thản mỉm cười với chủ sạp hoa quả: “Cho tôi thêm một cân dâu tây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK