Chương 9: Liên tục đột phá
Hoàng Thiên Cảnh ngồi xếp bằng, hai tay để lên gối, bắt đầu cảm nhận nguyên khí quanh mình, vì đã có kinh nghiệm trong việc này nên cảm nhận nguyên khí đối với hắn là việc rất đơn giản.
Người có căn nguyên hay không là ở chỗ này, không có căn nguyên thì không thể cảm nhận nguyên khí trong thiên địa, thì không thể nào tuy luyện, trừ phi có một siêu cấp cường giả phạt cân tẩy tủy
Nhưng những cường giả như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia nhìn thấy đã khó chứ chưa nói đến có chịu ra tay hay không thì không thể nào biết được
Ngoài ra một số người có cơ duyên nghịch thiên cũng có thể gặp được một số thiên tài địa bảo giúp cải tạo căn nguyên, thay đổi tư chất. nhưng những thứ này còn hiếm hơn cả những cường giả kia.
Từng luồng nguyên khí trong thiên địa bị hắn hấp dẫn, đi vào trong các cơ thể theo các kinh mạch
- Kinh mạch thật rộng rãi
Hoàng Thiên Cảnh cảm than, sau khi được năng lượng thần kì của Liên Thai bảo tọa tui rèn, kinh mạch của hắn rộng rãi, bền dẻo, nguyên khí đi qua rất dễ dàng
Tập trung dẫn nguyên khí đi theo lộ tuyễn của Bá Nguyên Công, lộ tuyến rất phức tạp, nhưng cả mười hai đường kinh mạch của hắn đã được đã thông nên bớt đi không ít rắc rồi
-Hoàn thành một chu thiên, nguyên khí được dẫn về đan điền rôi lại tiếp tục chu thiên mới
Luồng nguyên khí chạy trong kinh mạch luôn được tẩm bổ bởi nguyên khí trong thiên địa:
Mười vòng…hai mươi vòng…
- Năm mươi vòng… tám mươi vòng…
- Chín mươi tám vòng…. Chin mươi chín vòng… một trăm phòng
- “Phanh” một tiếng đan điền được mở rộng thêm một vòng.
Phải biết rằng đan điền của hắn sau khi được Sơn Lão cải tạo đã rộng hơn rất nhiều rồi mà bây giờ lại tiếp tục mở rộng khi hắn tu luyện, nên đan điền của hắn chứa được nguyên khí nhiều hơn rất nhiều lần so với người cùng cảnh giới.
- Rốt cuộc cũng đột phá Luyện Thể Cảnh nhất trọng.
Hoàng Thiên Cảnh thở ra một hơi. Lúc trước hắn phải mất ba tháng mới đột phá đến nhất trọng luyện khí cảnh. Tuy đã có kinh nghiệm đột phá nhưng tốc độ này vẫn làm hắn bất ngờ.
- Tiếp tục
Sau khi được cải tạo tốc độ của hắn có thể tu lyện nhanh hơn nhiều mà sức chịu đựng cũng tốt hơn rất nhiều
Không biết qua bao lâu lại một tiếng “phanh”:
- Luyện Khí Cảnh nhị trọng
- Tiếp tục
Hoàng Thiên Cảnh nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện
Một canh giờ qua đi, lại một tiếng “phanh” vang lên:
- Luyện Khí Cảnh tam trọng
Hắn mất hai năm để tu luyện từ nhất trọng luyện thể cảnh đến cửu trọng đấy đã là tốc độ rất khủng bố rồi. thế nhưng chỉ trong vòng hai canh giờ đột phá đến Luyện Khí Cảnh tam trong, đến chính hắn cũng phải thầm hô mình yêu nghiệt.
Hắn thở hắn ra một hơi
- Nên trở về rồi, mẫu thân và Thiên Tâm tỉ chắc đang lo lắng lắm đây
Hắn bước ra khỏi hang động nhìn lên trần hang cao mười trượng, khi đan điền bị phế thì hắn không còn cách nào chứ giờ đã tu luyện trở lại, hắn dồn chân khí xuống hai chân
- Hây…
Vèo một tiếng Hoàng Thiên Cảnh đã nhảy ra khỏi hang động
Đứng trên trần hang động nhìn xuống thì mới thấy đây là một hang động dưới long đất
Nhìn lên vách núi cao ngút trên kia hắn phải thấy mình may mắn cỡ nào, may mà rơi trúng hồ nước không thì cho dù có mười cái mạng cũng không sống nổi.
Hắn men theo vách núi tìm đường về trấn Bình Sơn
Trước nhà, La Phi đang đứng trước sân vẻ mặt rất sốt ruột, Tiểu Anh cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh cũng không dám nghịch ngợm
Lúc hắn rơi xuống vách núi sau khi được Sơn Lão tẩy cân phạt tủy, cải tạo đan điền, còn ở trong động tu luyện mấy canh giờ, giờ đã sang gần trưa của ngày hôm sau.
- Tên tiểu tử này, làm gì mà giờ này vẫn chưa về biết, làm ta lo muốn chết
- Mẫu thân con đã hỏi mấy bác tiều phu trong trấn thì họ nói hôm qua có gặp Thiên Cảnh lên núi chứ không khi xuống núi thì không thấy
Lữ Thiên Tâm chạy lại nắm tay La Phi nói, hai người đang không biết phải làm sao thì Tiểu Anh chợt hét lớn:
- Thiên Cảnh ca ca, Thiên Cảnh ca ca về!
Cả ba người chạy ra đón Hoàng Thiên Cảnh
- Con có làm sao không, sao giờ này mới về?
- Dạ. Mẫu thân, con không sao, chỉ là con bị lạc được nên mãi giờ mới tìm được đường về.
- Không sao là tốt rồi, vào nhà đi con
Một lát sau Lữ Thiên Tâm kéo tay Hoàng Thiên Cảnh ra ngoài sân:
- Đệ gặp chuyện gì vậy, đừng giấu ta, đệ làm sao có thể bị lạc đường được.
Hoàng Thiên Cảnh gãi gãi đầu, đúng là không giấu được tỉ, hôm qua đệ gặp một con yêu thú, nó đuổi giết đệ, may mà chạy nhanh mới giữ được mạng
- Yêu thú sao. Đệ có bị thương ở đâu không?
Lữ Thiên Tâm nghe đến yêu thú thì khiếp sợ, một con yêu thú thì mười thanh niên trai tráng trong trấn cũng không làm gì được nó.
- Đệ không sao, ta vào ăn cơm thôi, kẻo mẫu thân chờ lâu.
Hoàng Thiên Cảnh rất cảm động, hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Sau khi ăn xong, Hoàng Thiên Cảnh nhờ Lữ Thiên Tâm may cho một túi gấm và bỏ một mảnh nhỏ của Hạ phẩm tinh thạch vào đó, hắn phải vất vả lắm làm vỡ được khối tinh thạch này ra.
- Mẫu thân, cái này cho người, là con nhặt được trong rừng sâu, người hãy đeo bên mình, có lẽ sẽ tốt cho sức khỏe của mẫu thân
Hoàng Thiên Cảnh đưa túi gấm cho La Phi.
Lữ Thiên Tâm ngồi bên cạnh thấy vậy cũng mỉm cười:
- Của tỷ đâu?
Hoàng Thiên Cảnh gãi đầu gãi tai
- Hì hì, lần sau đi, lần sau nhất định sẽ có quà cho tỷ
Không hải Hoàng Thiên Cảnh tiếc rẻ mà mang linh thạch bên người nếu để người khác phát hiện thì quá nguy hiểm, “Hoài bích có tội”, đạo lý này chưa bao giờ sai
Còn La Phi thì chỉ làm việc ở nhà, với có hắn ở cạnh thì ít nhiều sẽ bảo vệ được, còn Lữ Thiên Tâm đi làm xa, gặp gỡ nhiều người, hắn sợ vạn nhất có tu luyện giả phát hiện thì sẽ nguy hiểm.