• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Bị hãm hại, đan điền vỡ nát

Lữ Thiên Tâm lần này về nhà thăm nhà được một tuần, có nàng phụ giúp Hoàng Thiên Cảnh cũng thảnh thơi hơn, hắn lại xách rìu lên núi đốn củi như mọi khi. Mang theo cung tên định bụng kiếm them vài con dã thú về cho Lữ Thiên Tâm làm mấy món ngon.

Lúc đang đốn củi. Hoàng Thiên Cảnh chợt nghe tiếng kêu cứu của một lão nhân đàng xa, hắn cấp tốc chạy tới.

- Có yêu thú

Nhìn chằm chằm vào yêu thú đuổi theo lão giả kia, là một con hổ, thân cao hai mét, bộ lông xích hồng, tứ chi lực lượng đang nhe ranh múa vuốt định vồ lấy lão giả kia:

- Xích Hổ Thú, yêu thú nhất giai.

Nếu là trước kia thì hắn không ngại chơi đùa với Xích Hổ Thú một hồi nhưng giờ cũng chỉ có nước chạy trối chết thôi.

Hắn lấy cung tên nhanh chóng bắn một mũi tên vào giữa trán Xích Hổ Thú.

- Vèo, mũi tên đâm vào ngay giữa trán của nó nhưng “phanh” một tiếng rơi xuống đất

Hoàng Thiên Cảnh cười khổ một tiếng, da long yêu thú đúng là quá dày, mũi tên bình thường này không thể làm được gì nó. Nhưng Xích Hổ Thủ như bị chọc tức bỏ qua lão giả kia đuổi tới chỗ Hoàng Thiên Cảnh .

- Lão giả mau mau chạy xuống núi

Hắn nói rồi chạy một mạch vào rừng Xích Hổ Thú lao vun vút đuổi theo.

Chạy được một lúc tới vách núi thì không còn đường chạy nữa, hắn thầm rủa:

- Chết tiệt, số là đến đây là hết sao, ta vẫn còn là trai tân nha, hic, hic

Hắn nhìn chằm chằm vào Xích Hổ Thú, giờ chỉ còn nước liều mạng, có chết cũng phải làm cho đó xuất huyết.

- Grao, Xích Hổ Thú lao lên lực đạo trên móng vuốt khủng khiếp, tiếng xé gió xoẹt bên tai.

- Hoàng Thiên Cảnh lăn mình tránh được, chưa kịp đứng dậy thì Xích Hổ Thú đã há miệng cắn tới. hắn nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất ra sát mép vực.

Xích Hổ Thú sau hai lần vồ hụt thì càng tức giận “ hống” to một tiếng, đinh tao nhức óc, yêu khí tỏa ra xung quanh hai trảo lao lên vồ vào Hoàng Thiên Cảnh lần này hắn không thể tránh thoát, trúng một trảo, miệng phun máu tươi rơi xuống vách núi

- Xong đời rồi

Cảm nhận đau đớn trong lồng ngực, và cơ thể đang rơi xuống , hắn ngất đi

Sau không biết bao lâu tỉnh hắn tỉnh lại, toàn thân ê ẩm

- Mình chưa chết sao?

Cảm nhận qua cơ thể mình, gãy một chân, lồng ngực thì dích một trảo của Xích Hổ Thú. Hắn cố lê mình ra khỏi hồ nước, nhìn lên phía trên trần hang động cao vút hắn thầm hô may mắn

- May mình rơi đúng chỗ này rơi xuống hồ nước chứ giờ không chỉ gãy mỗi cái chân.

Nhìn quanh hang động thì thấy một lối đi. Hấn thầm nghi hoặc, lẽ nào có người sống ở đây sao?

Tập tễnh đi đến cuối hành lang hắn thấy một cái bồ đoàn bằng ngọc hình đài sen, rộng bốn năm mét, đã phủ nhiều bụi, có vẻ như lâu lắm rồi không có ai động đến nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng dịu dịu, ngoài ra không có bất cứ vật nào khác.

- Đây là cái gì nhỉ? Nhìn có vẻ rất bất phàm

Sau một hồi mày mò mà chả có phát hiện gì hắn phủi qua lớp bụi, nằm lên bồ đoàn nghỉ một lúc. Trong bất tri bất giác máu từ vết thương trên ngực hắn chảy xuống bồ đoàn, Hoàng Thiên Cảnh vẫn không hề hay biết

Ánh sáng bồ đoàn tỏa ra càng ngày càng mạnh, chợt:

- “Vèo” thân ảnh Hoàng Thiên Cảnh bị cuốn vào một nơi kì lạ

- Chuyện gì nữa đây.

Hoàng Thiên Cảnh gào lên. Sau một lúc ổn định tâm thần hắn mới phát hiện mình vẫn ở hang động lúc trước nhưng lúc này trên bồ đoàn có một lão giả, thần hình mở ảo, rau tóc bạc phơ, đang tò mò nhìn hắn:

- Lão nhân xin cho hỏi đây là đâu ạ? Tại sao tôi lại ở đây?

Lão giả không trả lời cậu chỉ lẩm bẩm:

- Hậu nhân linh tộc, tuy nhiên, huyết mạch chưa thức tỉnh, thiên phú tạm được nhưng đan điền lại vỡ nát. Haizaaa!

Hoàng Thiên Cảnh nghe đến thì ngạc nhiên, sao lão biết đan điền ta bị phá nát? Còn cái gì mà Linh tộc? ta nghe không hiểu?

- Ta là ai à? Đã lâu lắm rồi ta cũng không nhớ rõ nữa. Hình như người ta thường hay gọi ta là Sơn Vương lão nhân.

- Ngươi cứ goi ta là Sơn lão đi.

Nhìn vào thân ảnh của lão Hoàng Thiên Cảnh nghi hoặc:

- Sơn Lão, người là linh hồn thể sao?

Lão giả thở dài:

- Ta chỉ là một đám tàn hồn thôi, ta chờ đợi ở đây đã mười vạn năm rồi

- Mười vạn năm, Hoàng Thiên Cảnh quá kinh ngạc, mười vạn năm là khái niệm gì

Thôi ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, ta ở đây là chờ người có duyên, khi có người tiếp quản nơi đây là ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

- Sơn lão đan điền ta đã vỡ nát không thể tu luyện, làm sao mà gánh được trọng trách gì.

- Haha. Chữa trị đan điền của tiểu tử ngươi chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nói rồi lão phất tay một cái, một đám sương mù màu trắng bay tới bao quanh hắn, đầu óc quay cuồng, hắn lại thấy mình đã ở nhà La Phi.

- Mẫu thân, con đã về

Nhưng dường như La Phi không nghe thấy, vẫn tiếp làm việc của mình, lúc này Sơn Lão xuất hiện bên cạnh hắn nói:

- Ngươi muốn chữa lành đan điền của ngươi rất đơn giản, nhưng ta cần linh hồn của người ngươi thương nhất để làm thuốc dẫn, hòa tan đan điền, phá rồi lại lập.

- Không thể nào

Hoàng Thiên Cảnh từ chối ngay, sau khi hắn thành cô nhi La Phi đối xử với hắn như con đẻ làm cho người từ nhỏ chưa biết đến tình thương của mẫu thân như hắn rất ấm áp.

- Tùy ngươi thôi, nếu người lựa chọn như thế suốt đời ngươi chỉ là phế vật, bị người chà đạp. không muốn báo thù cho phụ thân ngươi thì cứ sống như một người bình thường như ngươi muốn đi.

Những hình ảnh trong Kiếm Vân Tông lại hiện ra trong đầu hắn:

- Haha. Phế vật, đúng là phế vật, đám người cùng trang lứa trước đây ai cũng xum xoe nịnh hót, giờ đều quay lại cười nhạo hắn.

Lúc phụ thân hắn còn thì ít ra không ai dám trêu chọc hắn. kể từ khi phụ thân hắn mất ai cũng khinh thường ra mặt, nhất là gần đây Kiếm Vân Tông đang tranh chấp một mỏ linh thạch với Khống Thú Môn. Cũng là một tông môn ngũ phẩm.

Lực lượng nòng cốt được phái đi hết, trong tông do sư bá của hắn là Lôi Bá chưởng quản, nhưng chả them ngó ngàng đến hắn.

- Lôi Dũng lúc này mới lộ rõ bản chất, cứ dăm ba hôm lại kéo mấy tên đệ tử khác đến đánh đập hắn

Suốt hai năm Hoàng Thiên Cảnh sống như vậy, chịu mỏi đau khổ, chịu mỏi tủi nhục, hắn vẫn không chấp nhận được là hắn đã chết.

Hình ảnh qua đi, hắn lại nhìn vào thân ảnh La Phi nắm tay nắm chặt lại. hắn nói:

- Phụ thân ta từng dạy, người không phụ ta, ta không phụ người.

- Còn thù của phụ thân ta sao ta quên được, chỉ trách kiếp này ta vô dụng, khi xuống hoàng tuyền ta sẽ tạ tội với phụ thân ta.

Sơn Lão nhìn hắn, ánh mắt phát ra tinh quang, hỏi hắn:

- Ngươi nghĩ kĩ rồi chứ? Sẽ không hối hận chứ? Cơ hội chỉ tới một lần thôi.

- Sơn Lão ta đã nghĩ kĩ, tuyệt không hối hận.

- Hahaha. Tốt. tốt. tốt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK