• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Biến cố xảy ra

Hai năm qua, Hoàng Thiên Cảnh tu vi tăng vùn vụt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về hắn. Ngay cả sư phụ hắn là Hàn Vân Tử cũng có ý định nhường lại chức tông chủ Kiếm Vân Tông cho Hoàng Thiên Trọng

- Vì cái gì chứ? Bao nhiêu năm qua ta đã cống hiến cho tông môn biết bao nhiêu?

- Thế mà sự phụ không để ý đến ta mà có ý truyền chức vị tông chủ lại cho hắn.

Lôi Bá rất không cam lòng. Hắn rất ghen tức với hai cha con nhà Hoàng Thiên Trọng , con trai của hắn là Lỗi Dũng thiên phú cũng không kém, Căn nguyên huyền cấp, trăm năm mới có một người.

Tất cả là do Hoàng Thiên Cảnh thiên phú của còn kinh khủng hơn, làm cho con trai của hắn không còn chút ánh sáng nào trong tông môn.

Hắn gọi Lôi Dũng đến :

- Tên phế vật nhà ngươi, bây giờ mới đột phá đến Luyện Thể thất trọng, người ngay cả cái móng tay của người ta cũng không bằng

Tu vi của Lôi Dũng như thế này là cũng rất nổi bật trong đám cùng trang lứa rồi, những người khác mới chỉ có tu vi đến tứ trọng, ngũ trọng.

Lôi Dũng thầm nghĩ:

- Tất cả là do tên Hoàng Thiên Cảnh kia, không có hắn thì ta đã là người nổi bật nhất trong thế hệ này rồi.

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ hắn không dám nói, chỉ cúi đầu nói với cha hắn:

- Vâng, con biết rồi cha, con nhất định sẽ vượt qua hắn.

- Dựa vào ngươi sao?? Haizaa? Thôi ngươi đi tu luyện đi. Để ta nghĩ cách.

Vào một buổi sáng đầu đông, Hoàng Thiên Cảnh đang luyện võ trong sân thì nghe một tiếng “vèo”:

- Cha. Cha làm sao vậy?

Hoàng Thiên Trọng ho khục, phun một ngụm máu ra đất, bất tỉnh nhân sự

- Cha, Cha…. Hoàng Thiên Cảnh lay gọi cha hắn, từ nhỏ tới lớn hắn luôn được cha hắn chăm sóc, lúc này đầu óc trống rỗng, không biết phải làm gì cả.

Một thân ảnh đột ngột xuất hiện trong sân, người đến là sư phụ của Hoàng Thiên Trọng, Hàn Vân Tử:

- Thiên Trọng, con làm sao vậy

Nói rồi hắn cầm tay của Hoàng Thiên Trọng lên, dò xét một vòng, mặt hoảng hốt, hắn quay ra rồi nói với Hoàng Thiên Cảnh :

- Ngươi ở yên đây, ta mang cha ngươi ra sau núi chữa thương.

Nói rồi nâng Hoàng Thiên Trọng lên vèo một tiếng biết mất không thấy.

Sau mấy tiếng sư cô của hắn mới chạy đến nói cho hắn biết thương thế của cha hắn rất nặng, cần hai vị thái thượng trưởng lão ổn định thương thế, nhưng chưa biết kết quả ra sao.

Đã mấy ngày rồi hắn mất ăn mất ngủ không biết thương thế của cha hắn giờ như thế nào. Lúc này, con trai của Lôi Bá là Lôi Hùng chạy đến:

- Thiên Cảnh đệ hôm nay vào Tùng Lâm sơn mạch đi săn với ta không?

Hoàng Thiên Cảnh thở dài nói, huynh đi đi, đệ không đi đâu.

- Sao lại không đi, đệ cứ mãi ở nhà thế này có làm được đâu, vào sơn mạch biết đâu có thể tìm thấy dược liệu giúp cho thương thế của cha đệ tốt hơn thì sao?

Như có một tia hi vọng, Hoàng Thiên Cảnh nói:

- Lôi Hùng sư huynh, chúng ta đi

Hoàng Thiên Cảnh thiên phú cường hãn, nhưng tuổi còn quá nhỏ, suốt ngày chỉ biết tu luyện cùng phụ thân hăn, mọi người đều nịnh nọt hắn, lâu dần sinh ra tính kiêu ngạo, cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Hai người đi thẳng tới sơn mạch Tùng Lâm, là một sơn mạch rộng lớn chạy dài sâu Kiếm Vân Tông, ngoại vi sơn mạch này là nơi các đệ tử Kiếm Vân Tông rèn luyện Hai người đi càng ngày càng sâu vào sơn mạch

- Thực lực đệ thật mạnh, ta nghĩ ngay cả yêu thú nhị giai cũng không phải là đối thủ của đệ đâu

Trên đại lục Đông Lâm cũng không ít yêu thú, thực lực không kém các tu luyện giả, yêu thú nhất giai tương đương với các tu luyện giả tiểu nguyên cảnh, nhị giai tương đương với trung nguyên cảnh, tam giai tương đương với đại nguyên cảnh, nhưng bàn về sức lực và độ hung hãn thì tu luyện giả còn lâu mới sánh bằng.

- Đương nhiên rồi.

- Thế chúng ta vào sâu thêm một chút biết đâu lại tìm thấy dược liệu gì thì sao, đi hướng này đi

Lôi Dũng nói rồi chỉ về một hướng

- Đệ cẩn thận chút, ta chỉ mới luyện thể cảnh thất trọng thôi, gặp phải yêu thú nhị giai thì chỉ có đường chết. không biết đệ có đối phó được không?

- Yên tâm đi. Có đệ đây huynh không phải lo

Hoàng Thiên Cảnh đi sâu vào trong sơn mạch mà không biết sau lưng mình Lôi Hùng nhếch miệng cười, một lúc lâu sau:

Địa Linh Chi, không ngờ đây lại có địa linh chi, bị huynh nói trúng rồi

Hoàng Thiên Cảnh đáp xuống bên cạnh tảng đá có một cây linh chi lớn chừng bàn tay, nhìn số vòng trên đó thì biết cây linh chi 300 năm

- Địa Linh Chi 500 năm, đệ thật may mắn

- Địa Linh Chi năm trăm năm có thể luyện chế đan dược chữa thương tam giai hi vọng sẽ có tác dụng với phụ thân.

Lôi Dũng nhìn vào cây Linh Chi trên tay Hoàng Thiên Cảnh nở nụ cười lạnh.

Hoàng Thiên Cảnh đang định cúi xuống hái Địa Linh Chi thì đột ngột một bóng đen lao vút đến, móng vuốt xoẹt qua đầu Hoàng Thiên Cảnh , hắn lăn một vòng quay đầu nhìn lại

- Là Huyết Yêu Lang, tam giai yêu thú !

- Tại sao nó có thể xuất hiện ở đây chứ? Không phải yêu thú Tam giai trở lên đã bị các chấp sự trong tông quét sạch rồi sao, đây là nơi các để tử cấp thấp tu luyện mà???

Hoàng Thiên Cảnh quay đầu nói với Lôi Dũng:

- Lôi sư huynh mau đi gọi cứu viện, nhanh !

- Đệ cẩn thận

Lôi Dũng chạy đi, nở một nụ cười nham hiểm

Khoảng một tiếng sau, có một bóng người lao vút đến là Trương Tuyết Dạ, chỉ thấy lúc này Hoàng Thiên Cảnh đang nằm dưới móng vuốt của Huyết Yêu Lang, nó đang định một ngụm cắn chết hắn

Thấy cảnh này Trương Tuyết Dạ tức giận hét lớn đánh ra một chưởng:

- Súc sinh chết đi !

Một chưởng ấn khổng lồ bắn về Huyết Yêu Lang bắn nó bay về phía xa, xô ngã mấy gốc cây to một người ôm mới hết.

Nàng nhanh chóng bay đến, cảm nhận được khí tức của Hoàng Thiên Cảnh, xem xét tình trạng của hắn, mặt ngày càng đen đi:

- súc sinh chết đi

Nàng nằm bàn tay lại Huyết Yêu Lang tru lên, vỡ mát thành một đám mưa máu, chết không thể chết lại.

Nàng bế Hoàng Thiên Cảnh lên bay về phía tông môn, lẩm bẩm:

- Ta biết ăn nói như thế nào với nhị sư huynh đây.

Một ngày sau:

- “ưm” Hoàng Thiên Cảnh mơ màng tỉnh dậy

- Con tỉnh rồi à

Hoàng Thiên Trọng ngồi bên giường, ánh mắt đỏ hoe, bên trong phòng là tông chủ, 2 vị thái thượng trưởng lão ai nấy đều ủ rũ, ánh mắt vừa buồn vừa tức giận. 2 cha con Lôi Bá và Lôi Dũng cũng ở đây

- Cha. Sao cha ở đây, thương thế của cha thế nào rồi?

Hoàng Thiên Trọng ánh mắt rưng rưng, tiểu tử này, đã lúc nào rồi mà còn lo cho ta. Hoàng Thiên Cảnh ánh mắt nhìn cha hắn, chợt thấy đau nhức toàn thân, chân tay bủn rủn:

- Con bị làm sao thế này cha?

Hoàng Thiên Trọng nhìn vào con trai, ánh mắt buồn vô hạn, thở dài nói:

- Đan điền của con bị một trảo của Huyết Yêu Lang đánh vỡ nát, từ này không thể tu luyện

-....

Bên tai của Hoàng Thiên Cảnh ù ù:

- không thể tu luyện sao, không thể nào, không thể nào

Chưởng môn của Kiếm Vân Tông cũng thở dài thượt thượt:

- Hai vị thái thượng trưởng lão, không có cách nào sao?

Một trong hai người nói:

- Ta đã xem kỹ, đan điền của Thiên Cảnh vỡ nát, quả thực không có cách nào.

Nói rồi hai lão thở dài quay đi:

- Đúng là trời đố kị người tài . Căn Nguyên Địa Nguyên Cảnh, Căn Nguyên Địa Nguyên Cảnh…. Haizaaa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK