• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Dám động vào người nhà của ta. Chết !

 

Ên...ốn....iếp... nhà ngươi.

 

Trình Đào miệng sưng húp, chắc do vừa nãy bị ném đi va vào đâu đó

Trịnh Quảng lạnh lùng đứng nhìn Hoàng Thiên Cảnh

- Ngươi là ai mà cả gan dám xông vào Trịnh gia ta càn quấy

- Cút

Hoàng Thiên Cảnh đáp lại chỉ một chứ

- Hừ. ngươi tưởng ngươi là tu luyện giả sao mà dám càn rỡ, người đâu, đánh gãy hai chân hắn cho ta

Đám thị vệ lao lên, đông ngùn ngụt

Lữ Thiên Tâm ở trong lòng Hoàng Thiên Cảnh sợ run lên

- Thiên Cảnh, phải làm sao đây

- Không sao đâu, tỷ ôm chặt đệ

Lữ Thiên Tâm không nói gì. làm theo lời của Hoàng Thiên Cảnh, nhưng hắn vẫn vẫn cảm nhận được thân hình của người con gái trong lồng ngực mình đang run rẩy. Hắn càng tức giận

- Giết

Mười mấy thân cảnh lao về phía hai người họ

- Bịch. bịch. bịch....

Cũng là mười mấy người đó bắn ngược trở lại, rơi xuống đất nằm là liệt

- Trịnh Đào ngươi chạy đi đâu

Thấy Trịnh Đào khiếp sợ đang xoay người bỏ trốn Hoàng Thiên Cảnh hét lớn

Tất cả các thị vệ ngáng đường mỗi người một cước, tất cả đều nằm gục ra đất, không chừa một ai.

Tay Hoàng Thiên Cảnh ôm chặt Lữ Thiên Tâm trong lòng, hai chân phát lực, vèo một cái đã chắn trước người Trịnh Đào

- Súc sinh, đền tội đi

- Phanh, Phanh

Hoàng Thiên Cảnh đá hai cước vào hai đầu gối của Trịnh Đào, hai đầu nối vỡ nát, hắn khụy xuống đất gào lên

- A...a...a

- Hừ. ta xem ngươi còn dám ra đường hại người không.

Trịnh Quảng đứng bên cạnh cũng run cầm cập, quỳ gối xuống van xin Hoàng Thiên Cảnh

- Đại nhân đại ân đại lượng, tha cho tiểu tử nhà ta một mạng

- Hắn không biết vị tiểu thư đây là người nhà của đại nhân

Trịnh Quảng cả người run cầm cầm, nhưng ánh mắt thì loé lên âm thầm tính toán

- Hừ. việc xấu cha con ngươi làm còn ít sao, không cần phải ngụy biện

Nhìn lại thân ảnh trong lồng ngực mình, Hoàng Thiên Cảnh càng thêm tức giận

- Ta phế nốt cái chân thứ ba của ngươi

Hoàng Thiên Cảnh đạp thẳng vào hạ bộ của Trịnh Đào, máu tươi giàn dụa

- A...a...a

Trịnh Đào hét lên thất thanh rồi ngất đi

Trịnh Quảng âm trầm nhìn Hoàng Thiên Cảnh không dám hé răng nửa lời.

Bước ra khỏi cổng Trịnh Phủ, Hoàng Thiên Cảnh nói lớn:

- Lần này xem như bài học cho các ngươi

- Nếu như các ngươi còn động vào người nhà của ta. Giết !

Ánh mắt lạnh như băng, đảo mắt qua Trịnh Phủ, hắn bế Lữ Thiên Tâm về nhà

- Thiên Tâm tỷ. về tới nhà rồi, không sao rồi

Lữ Thiên Tâm nhìn xung quanh, thấy La Phi đang đứng chờ thì chạy lại ôm lấy bà khóc nức nở

- Không sao rồi. về nhà là tốt rồi

Một lúc sau bà dìu Lữ Thiên Tâm vào phòng nghỉ. Hoàng Thiên Cảnh cũng về phòng của mình

- Ta phải mạnh hơn thì mới có thể bảo vệ mọi người bình an

Hắn nhắm mắt lại, ổn định tinh thần, sau một lát bắt đầu tu luyện

Sáng sớm khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Hoàng Thiên Cảnh cũng thu lại công pháp, thở ra một hơi

- Hô. rốt cuộc cũng đột phá đến ngũ trọng Luyện Khí Cảnh.

Sau khi rửa mặt mũi, hắn bắt đầu luyện tập Thiết Sơn Quyền trước sân

Hắn chỉ dùng chiêu thức chứ không vận dụng chân khí.

- Vù... Vù

Quyền kình bất động như núi, tư thế hiên ngang vững chãi

- Thiết Sơn Quyền, Thiên Sơn

Hoàng Thiên Cảnh đánh ra thức thứ ba trong Thiết Sơn Quyền. hắn lại lắc đầu, tiếp tục tu luyện. nhờ có linh hồn lực cường hãn hắn nhanh chóng phân tích và tìm ra chỗ chưa đúng

Lại một lúc sau:

- Thiên Sơn

Hình ảnh một ngọn núi hư ảnh đi theo đầu nguyền, lực đạo ngưng tụ tại một điểm

Phanh một tiếng, đại thụ cách đó mấy trượng in một quyền ấn, lá rơi lả tả.

- Thiết Sơn Quyền hoàn mĩ

Hắn hài lòng với việc tu luyện Thiết Sơn Quyền, nhưng nhìn quanh sân lại cười khổ. lúc nãy đánh vào cây đại thụ làm lá rụng kín ra sân

Hắn lắc lắc đầu đi tìm chổi quét.

Tại Trịnh gia, Trịnh Quảng đang khom người đứng bên cạnh một lão giả chừng lục tuần, râu tóc hoa râm. Người này là nhất phẩm luyện đan sư của Vạn Bảo Các

Hắn họ Bạch, mọi người vẫn cung kính gọi hắn là Bạch tiên nhân

Trịnh Quảng phải tốt một cái giá rất lớn thì mới mời được lão đến đây

- Bạch tiên nhân, thương thế của nhi tử nhà ta thế nào

- Người ra tay thật tàn độc, hai chân thì không vẫn đề gì, còn sinh con nối dõi thì ta khuyên ngươi tranh thủ sinh thêm đứa khác thôi

- Ta... ta không thể làm nam nhân nữa sao?

Trịnh Đào vừa mới tỉnh dậy nghe thấy thế lại ngất đi

Ngay cả người có y thuật siêu phàm như Bạch tiên nhân cũng nói thế thì Trịnh Quảng cũng hết cách.

- Hoàng Thiên Cảnh tên khốn nhà ngươi hại ta tuyệt tử, tuyệt tôn. ta nhất định không tha cho ngươi

Từ nhỏ mẹ của Trịnh Đào đã mất, nên hắn rất chiều đứa con trai duy nhất này. nên hắn mới gây ra hậu quả ngày hôm nay

Trịnh Đào dù biết là thế nhưng cũng không cam lòng, dù có mất nửa gia tài này hắn cũng phải tìm người đánh chết Hoàng Thiên Cảnh kia.

Ám Vân Lâu, là tổ chức chuyên ám sát các tu luyện giả, chỉ cần cái giá đủ cao thì họ sẽ phái sát thủ ra tay.

Trịnh Đào, bước ra khỏi cứ điểm của Ám Vân Lâu, vẻ mặt đau khổ, sau đó lại chuyển thành dữ tợn:

- Hừ, hại ta mất hơn nửa gia tài tích luỹ cả đời, ngươi cứ rửa cổ chờ chết đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK