Chương 4: Lữ Thiên Tâm
Hoàng Thiên Cảnh nắm chặt tay lẩm bẩm:
- Kiếm Vân Tông! Kiếm Vân Tông
Hắn thở dài một hơi, xách mấy con thú trên vai, đi xuống núi. Nhìn sắc trời cũng đã gần trưa chắc Thiên Tâm tỉ cũng sắp về đến rồi đây.
Về đến nhà hắn bắt đầu làm cơm, hai tay thoắt thoắt lột da làm sạch các con thủ, Tiểu Anh ngồi cạnh đôi mắt trong veo nhìn hắn, lâu lâu lại khen:
- Ca ca quá lợi hại
- Haha, đương nhiên rồi, ca ca của muôi là giỏi nhất
Lúc này La Phi trong nhà bước ra:
- Ta nhớ có đứa nhóc nào cách đây 2 năm tới cả lửa cũng không biết nhóm ấy nhỉ
- Mẹ! người đừng trêu con
Nghĩ lại cách đây hai năm lúc mới đến đây, khi thương thế đỡ hơn có thể dậy đi lại được hắn định bụng nấu gì cho mẹ con La Phi ăn nhưng vật lộn cả buổi trời trong bếp nhưng vẫn không nhóm nổi lửa, làm La Phi đứng bên lắc đầu ngao ngán, đành phải để cho hắn bế Tiểu Anh rồi vào nhóm bếp
- Nhanh thật nhỉ, mới đó đã 2 năm rồi, Tiểu Anh nay đã lớn hơn nhiều
Lúc này một thiếu nữ 12-13 tuổi bước vào sân, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn màng, mạc môn bộ váy xanh dài thướt tha uyển chuyển. dáng người lồi lõm yêu kiều, đã bắt đầu trổ mã thành một thiếu nữ động long người. thiếu nữ này chính là Lữ Thiên Tâm
- Mẹ, Tiểu Anh, Thiên Cảnh, con đã về
Tiều Anh chạy ù ra ôm lấy người thiếu nữ:
- Thiên Tâm tỉ, có mua kẹo cho muội không?
- Nha đầu này, suốt ngày chỉ biết kẹo, thế có nhớ tỷ không?
- Có ạ !
Tiểu Anh cầm lấy cây kẹo của Lữ Thiên Tâm rồi leo xuống chạy vào trong nhà.
- Con có khỏe không, nhìn con gầy đi nhiều đấy
La Phi bước đến ôm chầm lấy Lữ Thiên Tâm. Lúc này Hoàng Thiên Cảnh trên tay cầm con cá nướng cũng bước ra:
- Mừng tỉ trở về!
- Thiên Cảnh nhìn đệ cao lên nhiều nha. Đệ lại làm món cá nướng đấy à? Để ta lấy sẵn nước cho cả nhà. Hihi!
Hoàng Thiên Cảnh ngượng chin người, lại nhớ lần đầu gặp mặt, khi mới biết La Phi nhận nuôi Hoàng Thiên Cảnh Lữ Thiên Tâm cung rất ngạc nhiên, nhưng có người bầu bạn với mẹ và chăm sóc Tiểu Anh cũng làm nàng yên tâm không ít.
Lần đó Hoàng Thiên Cảnh nổi hứng trổ tài món cá nướng mà Trương lão chỉ cho, cũng ướp muối để nướng mà Trương lão chắc quên dặn đồ gà mờ bếp núc như hắn bỏ bao nhiêu, tới khi mang lên, cá thì chỗ vàng chỗ cháy, mọi người cũng cố gắng ăn vì thấy hắn có lòng, nhưng cắn một miếng thì ai nẫy bựm miệng chạy đi tìm nước, phải uống liên tục mấy cốc mới hết cái vị mặn chat kinh khủng đó.
- Lát sẽ cho tỷ kinh ngạc cho mà xem, tỷ mau thu xếp đồ đạc rồi ăn cơm nào !
Cả nhà quay quần bên mâm cơm, Tiểu Anh thì chạy quanh nhà.
- Nào, mẹ, Thiên Tâm tỉ thử cá của đệ xem nào.
Nói rồi Hoàng Thiên Cảnh gắp cho hai người. La Phi thì mỉm cười nhận lấy
Còn Lữ Thiên Tâm thì nghi ngại, nàng vẫn còn nhớ như in món cá lần trước. gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, đôi môi xinh xắn nếm nhẹ.
- Woa. Không tệ nha, bên ngoài giòn bên trong ngọt mà không bị tanh, còn thơm vị của hương liệu
- Đệ nấu ngon hơn đầu bếp chỗ tiệm vải ta hay ăn rồi nha.
- Ha ha, đệ mà lại. tỷ không chê thì ăn thêm đi.
Cơm nước xong xuôi hai người đi dạo quanh hồ ở cuối trấn, quanh bờ hồ có hang dương liễu rủ quanh, gió thu nhè nhẹ thổi
Đột nhiên, Lữ Thiên Tâm quay lại nắm tay Hoàng Thiên Cảnh làm tim hắn đập liên hồi:
- Cảm ơn đệ đã chăm sóc mẹ ta và Tiểu Anh, không có đệ ta thật không biết phải làm sao.
- Tỉ nói gì vậy. đây cũng là gia đình của đệ mà.
- Cảm ơn đệ !
Nhìn bóng lưng người thiếu nữ đi trước mình Hoàng Thiên Cảnh bất chợt mỉm cười, không thể tu luyên thì sao chứ? Sống một cuộc sống bình yên, chăm sóc những người mình yêu thương, qua ngày đoạn tháng cũng tốt mà.
Hai người đi dạo một lát rồi ghé qua phố mua mấy xấp vải, Lữ Thiên Tâm bảo là đông sắp tới, cần may áo ấm cho cả nhà.
Đêm đã khuya từng mũi kim thoăn thoắt của thiếu nữ bên ánh đèn dầu, La Phi và Tiểu Anh đều đã ngủ say, Hoàng Thiên Cảnh cùng chìm vào giấc ngủ.
- Mấy tên khốn kiếp các người, ta thề có một ngày ta sẽ đạp nát các ngươi, biến Lôi gia các người thành bình địa.
- Cha … cha..
Hoàng Thiên Cảnh cố nắm lấy tay cha của hắn rồi hét lớn.
Bật dậy thì thấy mình nắm tay Lữ Thiên Tâm, hóa ra vừa rồi mình nằm mơ.
- Thiên Cảnh, đệ sao thế, mơ gặp ác mộng à.
- Đệ không sao, sao tỉ còn chưa ngủ nữa
Hai người ngồi ngoài sân nhìn lên bầu trời đầy sao. Hoàng Thiên Cảnh quay sang hỏi, tỷ có muốn biết thân thế của đệ không?
- Ta rất muốn biết, nhưng đệ không muốn nhắc đến nên ta cũng không hỏi.
Nhìn mấy lọn tóc bay bay trong gió, mùi thơm xử nữ của người con gái bên cạnh làm Hoàng Thiên Cảnh thấy nhẹ long hơn. Hắn nói:
- Đệ đã từng là đệ tử chân truyền của Kiếm Vân Tông, cha đệ là ái đồ của tông chủ Kiếm Vân Tông.
- Cái gì???
- Đệ nói là ngũ phẩm tông môn Kiếm Vân Tông à?
Hắn không nói gì, chỉ gật đầu. chờ một lúc cho bớt đi nỗi khiếp sợ, Lữ Thiên Tâm hỏi:
- Thế sao đệ lại lưu lạc đến bước này?
Yên lặng một lúc hắn bắt đầu nói:
- Đệ vốn có thiên phú không tệ nhưng bị yêu thú tam giai đánh vỡ nát đan điền, từ đó không thể tu luyện. cha đệ vốn có thương thế trong người nhưng vì đệ nên mạo hiểm khắp nơi cuối cùng không may gặp phải cừu nhân nên trọng thương bỏ mình.
Hắn dừng một lát, ánh mặt mang theo sự thù hận, bi phẫn.
- Đệ vốn không tin cha đệ đã chết nhưng bổn mạng ngọc bài của cha đệ được đặt trong điện đã vỡ nát.
Bổn mạng ngọc bài là thứ chỉ trong các tông môn lớn mới có, trong đó lưu lại một tia linh hồn của những người có vị trí cực kì quan trọng trong môn phái, khi ai đó tử vong thì bổn mạng ngọc bài sẽ vỡ nát.
- Đệ thật vô dụng… tay hắn nắm chặt, nước mắt chảy dài trên má.
Lữ Thiên Tâm không nói gì, chỉ im lặng ngồi cạnh hắn.