Chương 17: Lữ Thiên Tâm khai mở căn nguyên, Tiểu Anh biến hoá
Hoàng Thiên Cảnh bước vào phòng thấy thì thấy La Phi, Tiểu Anh và Lữ Thiên Tâm đang dựa vào thùng gỗ ngủ ngon lành.
Hắn quan sát nhũ dịch trong thùng nước trong thùng gỗ, trong thùng gỗ của La Phi, nhũ dịch nhạt chỉ đi một phần nhỏ, nhũ dịch trong thùng gỗ của Lữ Thiên Tâm, thì nhạt đi một nửa
Hoàng Thiên Cảnh gật đầu hài long, khi bước tới trước thùng dịch của Tiểu Anh thì hắn trợn tròn mắt, nước trong thùng đã trong veo, không biết là do nguyên nhân gì,
Chắc thiên phú của Tiểu Anh rất tốt. hắn đang miên man suy nghĩ thì chợt có tiếng của Tiểu Anh vang lên.
- Ca ca, hôm qua muội ngủ một giấc thật là ngon.
Tiểu Anh hấp háy đôi mắt nhìn Hoàng Thiên Cảnh
- Ha ha, tốt lắm Tiểu Anh, nhanh đi thay quần áo nào, ca ca chuẩn bị bữa sáng cho muội
Tiếng ồn bên cạnh làm La Phi và Lữ Thiên Tâm tỉnh giấc.
- Thiên Cảnh, thứ thuốc này thật thần kì, ta cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, rất lâu rồi ta không được ngủ một giấc ngon như vậy.
- Ta cũng thế, cảm giác sảng khoái toàn thân.
Nói chuyện một lát rồi ba nữ đi thay quần áo, Hoàng Thiên Cảnh xuống bếp chuẩn bị bữa ăn, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra thịt của Huyết Hổ Thú, sau khi loại bỏ yêu nguyên, hắn tẩm ướp da vị đem nướng
- Woa, đệ làm món gì mà thơm thế
Lữ Thiên Tâm thay bộ váy tím thướt tha, bước tới gần, một mùi hương thơm lan tỏa làm Hoàng Thiên Cảnh đang nướng thịt cũng ngây ngất
- Đây là thịt yêu thú, lát nữa tỷ sẽ được thưởng thức
Lữ Thiên Tâm cho một miếng vào miệng, vị thịt lan tỏa, miếng thịt mềm, ngọt, vào trong miệng như muốn tan ra, mọi người ăn như hổ đói, ngay cả Tiểu Anh cũng ăn không ít, liên miệng xuýt xoa.
Sau khi ăn xong Hoàng Thiên Cảnh tiếp tục pha nhũ dịch cho ba người ngâm, nhũ dịch của mười vạn năm thạch nhũ công dụng ôn nhu, từ từ dịch căn tẩy tủy, nhưng quá trình này phải làm liên tục
Hoàng Thiên Cảnh tiếp tục tu luyện đao pháp
Một tuần qua đi, ba nữ đã xảy ra không ít biến hóa
La Phi tóc đã đen trở lại, làn da căng bóng, nhìn thì trẻ ra không ít so với cách đây một tuần.
Nhưng cũng không thể hấp thu được nhũ dịch nữa, vì ở tuổi này cơ thể đã phát triển ổn định, khó mà thay đổi được nhiều.
Lữ Thiên Tâm ngồi trong nhũ dịch, nguyên khí bắt đầu giao động, tốc độ hấp thu nhũ dịch nhanh hơn không ít, bây giờ mỗi ngày phải pha hai giọt nhũ dịch mới đủ.
Còn Tiểu Anh thì Hoàng Thiên Cảnh cũng không biến phải nói làm sao, tốc độ hấp thu khủng bố, mỗi canh giờ Hoàng Thiên Cảnh lại phải thay nhũ dịch cho nàng, nhưng hắn cũng chứa biết thiên phú của Tiểu Anh như thế nào, phải chờ lúc sáu tuổi khai mở căn nguyên thì mới biết được.
- Tứ Trảm Đao pháp thức thứ tư, Trảm Thiên Địa
Hoàng Thiên Cảnh chém ra một đao, chiếc lá đang rơi giữa không trung đột nhiên chia làm bốn mảnh, sau đó nát vụn.
- Cuối cùng cũng thành công
Lúc này hắn đã tu luyện tứ trảm đao pháp tới cảnh giới đại thành, lúc này nguyên khí trong người cũng rục rịch
- Muốn đột phá sao, tốt lắm
Hoàng Thiên Cảnh vào phòng, tiến vào trạng thái tu luyện, nguyên khí xoay vần, tràn vào cơ thể hắn như cự long hút nước, một lát sau một tiếng “phanh” vang lên
- Luyện Khí Cảnh lục trọng
Hoàng Thiên Cảnh muốn đánh một căn cơ vững chắc nên cũng không vội đột phá.
Lúc này Lữ Thiên Tâm và Tiểu Anh cũng đã hoàn thành việc tẩy tủy.
- Tỷ nắm chặt ngọc bài này rồi tập trung tinh thần vào đó thử
Hoàng Thiên Cảnh đưa cho Lữ Thiên Tâm miếng ngọc bài trắc nghiệm căn nguyên từ trong nhẫn trữ vật.
- Đây là cái gì vậy Thiên Cảnh?
- Là ngọc bài trắc nghiệm căn nguyên
Lữ Thiên Tâm nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên Cảnh không biết hắn muốn làm gì, trắc nghiệm căn nguyên thì lúc sáu tuổi Nhất Đao Môn cũng đã đến trấn này kiểm tra tất cả trẻ con trong trấn tròn sáu tuổi. nhưng nàng cũng không có cơ may để trở thành tu luyện giả.
- Tỷ cứ tử lại xem.
Lữ Thiên Tâm làm theo lời Hoàng Thiên Cảnh nói, nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận
Ngọc bài trên tay nàng ta từ từ chuyển sang màu vàng dìu dịu.
Hoàng Thiên Cảnh nhìn vào ngọc bài rồi mỉm cười
- Chúc mừng tỷ, căn nguyên hoàng cấp, từ nay tỷ có thể bắt đầu tu luyện được rồi.
Lữ Thiên Tâm mở mắt ra nhìn ngọc bài đang tỏa ánh sáng vàng dìu dịu trong tay mình mừng rỡ không nói nên lời
- Ta… ta thật sự có thể trở thành tu luyện giả sao
- Tất nhiên rồi, từ giờ tỷ có thể bắt đầu tu luyện, tuy so với người khác muộn mất mấy năm nhưng không sao.
Mất một lúc Lữ Thiên Tâm mới tin vào sự thật này
- Đây là một môn hoàng cấp sơ giai công pháp
Thanh Nguyên Quyết. tỷ cầm lấy rồi tu luyện, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi đệ.
Hoàng Thiên Cảnh đưa cho Lữ Thiên Tâm một môn hoàng cấp sơ giai công pháp. Trong trữ vật của hắn mặc dù có không ít công pháp cao cấp hơn nhưng sợ rằng không thích hợp với Lữ Thiên Tâm.
- Cảm ơn đệ
Lữ Thiên Tâm kích động cầm lấy tay của Hoàng Thiên Cảnh
- Giữa chúng ta cần phải nói những lời khách sáo thế sao
- Còn đường sau này còn dài, tỷ phải cố gắng lên, biết chừng sau này đệ còn cần tỷ giúp đỡ.
Lữ Thiên Tâm nắm chặt tay, thầm quyết tâm: “Nhất định phải mạnh mẽ lên để bảo vệ cho mẫu thân, Tiểu Anh, và Thiên Cảnh”
- Cũng nên đến lúc giải quyết một số chuyện rồi đây
Chuyện của Trịnh gia thuê người ám sát hắn hắn tuyệt đối không quên, nam nhi có thù tất phải báo
Hoàng Thiên Cảnh đi về phía Trịnh phủ, phá cửa xông vào, tất cả hộ vệ đều nằm gục dưới đất, lần này Hoàng Thiên Cảnh ra tay không nhẹ, mấy người này phải nằm mấy tháng trên giường may ra mới dậy được.
Linh hồn lực quét qua. Hắn xem xét cả Trịnh phủ mà không tìm thấy cha con Trịnh Quảng, Trịnh Đào.
Tiến đến giẫm một cước vào tên quản gia nằm dưới đất, hắn quát:
- Trịnh Quảng, Trịnh Đào đâu
Lão quản gia liên tục ho khan, người run cầm cập nói:
- Bẩm… bẩm đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết.
Hoàng Thiên Cảnh tức giận, lực đạo tăng lên vài phần, lão quản gia phun ra một ngụm máu tươi.
- Không nói. Chết!
- Đại nhân ta thật sự không biết, cách đây ba ngày lão gia, phu nhân và thiếu gia thu dọn tài sản trong nhà, rồi đột ngột rời khỏi, chỉ dặn ta ở đây trông coi Trịnh phủ
- Nhưng ta biết nhà ngoại của phu nhân là Nguyễn Gia ở Hướng Hóa thành, nghe nói còn làm chấp sự cho Nhất Đao Tông, rất có thể cả nhà lão gia đã đến đó.
Hoàng Thiên Cảnh rời khỏi Trịnh phủ bước trên đường phố, ánh mắt lạnh dần
- Trịnh Quảng cho du ngươi có chạy đến chân trời góc bể ta cũng giết không tha.