Chương 1: Thiếu niên Hoàng Thiên Cảnh
Đại lục Đông Lâm là một vùng đất rộng lớn bao la, rất nhiều quốc gia lớn nhỏ. ở đây có các tu luyện giả cao cao tại thượng có thế phi thiên độn địa, bài sơn đảo hải, mỗi một người trong đại lục Đông Lâm đều mong muốn được trở thành tu luyện giả để có được sức mạnh vô biên, truy cầu trường sinh.
Không phải ai cũng có thể trở thành tu luyện giả, phải có căn cơ từ nhỏ hoặc cơ duyên nghịch thiên mới có thể có hi vọng.
Tu luyện là thổ nạp linh khí trời đất, chuyển hóa thành tinh nguyên, lĩnh ngộ sự chuyến biến của đất trời, dùng tinh nguyên kết hợp với sức mạnh thiên địa, tạo ra sức mạnh vô biên.
Tu luyện giả được chia thành các cảnh giới: Luyện Thể Cảnh, Tiểu Nguyên Cảnh, Đại Nguyên Cảnh, Vũ Nguyên Cảnh, Hóa Nguyên Cảnh….
Từ xưa tới nay, những đứa trẻ tới sáu tuổi là lúc thức tỉnh căn nguyên, quyết định nó có thể trở thành tu luyện giả được không, hay phải sống một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác. Người có xác suất có căn nguyên luyên nguyên rất thấp vạn người mới có một người
Đại Việt quốc, một đất nước nhỏ thuộc đại lục Đông Lâm, một góc nhỏ của Đại Việt quốc, Trấn Bình Sơn.
Chiều tà bên dưới dãy núi bên ngoài trấn. một thiếu niên đang nằm trên thảm cỏ ngửa mặt lên trời trong miệng ngậm cọng cỏ. Thiếu niên này tên Hoàng Thiên Cảnh, mười hai tuổi, thiên phú trước đây không tệ nhưng giờ lại không thể tu luyện.
- Haiza, đến lúc phải về rồi
Hoàng Thiên Cảnh đứng lên, vác hai bó củi lên vai, đi xuống núi.
- Thiên Cảnh ca ca!
Một tiểu cô nương tầm 5-6 tuổi chạy ra ôm chầm lấy chân của Hoàng Thiên Cảnh, tiểu cô nương nay là Tiểu Anh em gái của hắn.
- Tiểu Anh, muội ở nhà có ngoan không, chờ huynh rửa chân tay xong đã nào
Hoàng Thiên Cảnh đặt bó củi xuống mảnh sân nhỏ thầm nhủ:
- Mai đem bán cho lão Trương chắc đủ tiền mua thuốc cho mẫu thân và chi tiêu mấy ngày trong nhà.
Lão Trương là chủ một tiệm ăn nhỏ trong trấn, là người thường xuyên mua củi của Hoàng Thiên Cảnh , thỉnh thoảng lão còn dạy cho hắn mấy món ngon để trổ tài cho Mẹ của hắn và Tiểu Anh thưởng thức.
Sau khi rửa sạch mặt mũi tay chân thị lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, ở tuổi này mà cơ bắp đã bắt đầu nảy nở, thân cao một mét sáu. Tóc búi cao trên đầu, Hoàng Thiên Cảnh tới cõng Tiểu Anh vào trong nhà thì một phụ nhân tuổi tầm ba mươi bước ra:
- Thiên Cảnh con về rồi đấy à . Có mệt lắm không con?
- Vâng mẫu thân, con vừa về
Người phụ nữ này là La Phi năm nay 35 tuổi nhưng khuôn mặt đã xuất hiện những nếp nhăn, mái tóc dài đã có vài sợi bạc, thân hình gầy gò, trông khá tiều tụy, ánh mắt hiền từ, là bà đã nhận nuôi Hoàng Thiên Cảnh đã được hai năm rồi
Vào mùa đông 2 năm trước La Phi phát hiện Hoàng Thiên Cảnh ngoài trấn trong tình trạng hôn mê, máu me đầy người mặt nhợt nhạt
Hắn bị kẻ thù đuổi giết phải chạy trốn, chạy mãi không biết phương hướng đến tận ngoài trấn Bình Sơn thì kiệt sức ngất đi.
Sau khi tỉnh lại hắn được mẹ con La Phi chăm sóc, nghe được hoàn cảnh của hắn, thấy thương tình nên La Phi bảo hắn ở lại và nhận làm con trai, mấy người nương tựa vào nhau mà sống, Hoàng Thiên Cảnh từ đó cũng ở lại trấn này, thấm thoát đã 2 năm.
Phu quân của La Phi là Lữ Chính một người lính trong quân ngũ, mất cách đây 5 năm trong một trận chiến, Lữ Tiểu Anh sinh ra còn chưa được gặp cha lần nào. La Phi còn một cô con gái lớn trên là Lữ Thiên Tâm, năm nay 12 tuổi cũng bằng tuổi Hoàng Thiên Cảnh nhưng hắn hay gọi là Thiên Tâm tỉ.
Hoàng Thiên Cảnh vốn là cô nhi, được tận hưởng tình cảm này làm hắn rất cảm động
Lữ Thiên Tâm làm việc trong một tiệm bán vài ở trấn bên cạnh, vài tháng mới được về thăm nhà một lần:
- Ngày mai Thiên Tâm tỉ sẽ về đến đấy ca ca, mẫu thân
- Ừ, mẫu thân cũng nhớ nó lắm rồi
- Để mai con đem củi đi bán, tiện thể mua mấy món về đãi Thiên Tâm tỉ
Sáng sớm Hoàng Thiên Cảnh đã dậy nấu ăn sáng cho mẫu thân và Tiểu Anh, xong hắn vác hai bó củi còn lớn hơn người của hắn đến bán cho lão Trương trong trấn, đổi một ít gạo và cá, sau đó ghé vào tiệm thuốc gần đó:
- Đại phu, lấy cho ta them mấy thang thuốc, thuốc của mẫu thân ta sắp hết rồi
- Thiên Cảnh đấy à, cậu chờ ta một lát
Đại phu ngồi sau quầy nhìn thấy hắn thì mỉm cười, người thiếu niên này được La Phi nhận nuôi, hết sức tận tình chu đáo chăm sóc mấy mẹ con họ.
- Thuốc của cậu đây!
- Cảm ơn đại phu !
Hoàng Thiên Cảnh trả tiền và lấy thuốc về, trên đường trở về hắn thầm nghĩ phải làm mấy món đãi Thiên Tâm tỉ trở về mới được. Về nhà thấy La Phi đang trồng rau sau vườn hắn nói:
- Mẫu thân. Con vào núi săn ít dã thú
- Đi sớm về sớm nha con - La Phi đáp
Hắn lấy cây cung trên vách xuống mang vào đây là cây cung của Lữ Chính hay đi săn trước khi hắn nhập ngũ. La Phi rất quý trọng cây cung này, thỉnh thoảng lại đem ra lau chùi
Đây là cây cung các thợ săn hay dùng, thân cung bằng tre già, chiều dài khoản 1,8m, dây cungđược bện từ các sợi dây gai, nhìn cánh cungkhỏe khoắn cứng cáp, hắn kéo thử lực kéo phải đến năm mươi sáu mươi cân.
Mũi tên được làm từ cây lồ ô dài khoảng 80cm. đầu được bọc bằng sắt, đuôi được buộc 3 sợi long chim
Hoàng Thiên Cảnh mang tên và cung lên vai sau đó đi hướng về ngọn núi bên ngoài trấn, Hoàng Thiên Cảnh tay phải kéo cung, cánh tay lực lưỡng, hơi thở đều đều ngắm về một hướng
- Vèo
Mũi tên bay thẳng, găm thẳng vào hai con thỏ cách bốn mươi bước (một bước \= 1,5 m), nếu có người ở đây nhìn thấy sẽ rất ngạc nhiên trước tài bắn cung của thiếu niên này, phải ngắm chuẩn như thế nào và lực khỏe như thế nào để mũi tên bắn xuyên cả hai con thỏ thế kia
Xách hai con thỏ lên Hoàng Thiên Cảnh tiếp tục đi lên phía trên núi
- véo ...véo
Hai mũi tên tiếp lục lao đi, bắn trúng hai con gà lôi đậu trên cây cách hắn ba mươi mét, một lúc bắn trúng hai con, tài bắn cung của hắn đúng là giỏi.
Hắn thu dọn chuẩn bị về lại nhà, nhìn trấn Bình Sớn nho nhỏ dưới chân núi, xa xa là một vùng đất rộng lớn bao la, nhìn về phía tây bất chợt bàn tay hắn nắm lại, khuôn mặt non nớt lại rơi vào suy tư, những hình ảnh lại hiện ra trong đầu hắn…