Chương 9: Bạn học tụ họp
Chủ nhiệm Ngô nhìn bóng dáng của y tá trưởng, hừ lạnh một tiếng.
Ở bệnh viện, dù là viện trưởng Hoàng cũng không dám coi thường ông ta chứ huống chi là một y tá trưởng!
Mà vấn đề của ông cụ Mã thoạt nhìn không quá lớn, chỉ cần quan sát thêm một chút là có thể sắp xếp cho xuất viện.
Một cơ hội dựa hơi tốt như vậy, nói thế nào thì ông ta cũng không thể bỏ lỡ được.
Nhưng mà, chủ nhiệm Ngô còn chưa kịp cười ra tiếng thì chợt nghe thấy tiếng chuông báo chói tai phát ra từ thiết bị trên giường bệnh.
Chủ nhiệm Ngô sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Lập tức, ông ta chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, thân thể chấn động, suýt nữa ngã xuống đất.
Số liệu trên thiết bị vốn dĩ đang bình thường đột nhiên thay đổi.
Nhịp tim tăng nhanh, huyết áp tăng vọt, hơn nữa hơi thở của ông cụ Mã khò khè trong cổ họng, thậm chí còn nôn ra máu loãng!
"Nhanh, mau đi mời lão Niên… mau đi đi!"
Giọng nói của chủ nhiệm Ngô trở nên run rẩy, ông ta trực tiếp hét vào mặt cô y tá Tiểu Vân cũng đang luống cuống tay chân.
Dương Tiểu Vân vội vàng gật đầu không ngừng, sau đó mời vợ chồng Mã Công Khải và lão Niên quay trở lai.
Lão Niên nhìn ông cụ Mã một lúc rồi quát: "Sao lại thế này? Sao đột nhiên lại sặc nước vào phổi rồi? Ai, rốt cuộc là ai cho bệnh nhân uống nước! Bừa bãi, lập tức cấp cứu!"
Viện trưởng Hoàng rất ít khi thấy người tính cách nho nhã, cực kì đức độ như Thanh Vân nổi giận như vậy, biết tình huống khẩn cấp, lúc này hỏi: "Rốt cuộc tại sao lại như thế này?"
Vốn dĩ chủ nhiệm Ngô muốn lừa gạt cho qua, không ngờ ánh mắt của viện trưởng Hoàng lại dừng trên người ông ta, biết hôm nay chắc hẳn không thể tránh né được nữa, chỉ có thể lắp bắp nói: “Là y tá trưởng đút một chút dịch dinh dưỡng cho ông cụ Mã…”
"Làm càn!"
Niên Thanh Vân mắng: "Mặc dù tình trạng của người bệnh đã hơi ổn định, nhưng dù sao cũng là bệnh giãn phế quản cấp tính, cần một khoảng thời gian mới có thể chữa khỏi hoàn toàn. Cho dù phải bù nước thì hoàn toàn có thể chọn liệu pháp truyền tĩnh mạch. Y tá trưởng Vương làm sao có thể làm như vậy?"
"Không biết, có thể cô ta phán đoán sai!"
Chủ nhiệm Ngô nơm nớp lo sợ nói, sau đó lạnh lùng nhìn Tiểu Vân đang muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, chị Vương y tá trưởng kịp thời chạy đến.
Cô ta nghe thấy hết lời của chủ nhiệm Ngô, vội vàng bước lên giải thích: "Lão Niên, ông đừng nghe lời của chủ nhiệm Ngô, chuyện này là do ông ta ra lệnh cho tôi để Tiểu Vân đút!"
Lão Niên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bắt đầu chỉ huy mọi người cấp cứu.
Nhìn một màn trước mặt, Mã Công Khải gần như có suy nghĩ muốn giết người.
Ông ta trừng mắt hung dữ nhìn chủ nhiệm Ngô, hận không thể lột da rút gân người này.
Lang băm giết người.
Đến tận hôm nay, cuối cùng ông ta mới hiểu sâu sắc ý của thành ngữ này.
Chỉ là trước mắt cứu người quan trọng hơn, ông ta cũng không cố chấp muốn làm rõ rốt cuộc là ai đúng ai sai, vội vàng nói với viện trưởng Hoàng: "Viện trưởng Hoàng, làm ơn hãy nghĩ cách, bố tôi mới sáu mươi hai tuổi!"
Viện trưởng Hoàng vội vàng an ủi: "Lão Niên là chuyên gia trong lĩnh vực này, sặc nước vào phổi cũng không phải bệnh khó chữa, tổng giám đốc Mã không cần phải lo lắng quá”.
Ông ta vừa nói vừa lo lắng liếc mắt nhìn Niên Thanh Vân đang nhíu chặt mày.
Thực ra trong lòng ông ta vẫn chưa nắm chắc.
Chỉ là nếu như Niên Thanh Vân có thể ra tay, chung quy vẫn sẽ có cơ hội.
Không bao lâu sau, lão Niên cuối cùng cũng dừng lại, Mã Công Khải là người đầu tiên bước lên trước.
Niên Thanh Vân gỡ khẩu trang xuống, thở dài nói: "Tổng giám đốc Mã, bố cậu bị sặc nước vào phổi, tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà ông ấy lại hôn mê, nếu như tiến hành phẫu thuật, khả năng nắm chắc không lớn, thứ cho tôi bất lực. Các người đi tìm bác sĩ thực tập La Phong vừa rồi đi, có lẽ cậu ấy sẽ có cách”.
Sắc mặt của Mã Công Khải trầm xuống, gật đầu nói, quay đầu nói với viện trưởng Hoàng: "Làm phiền viện trưởng Hoàng sắp xếp một chút, lập tức mời bác sĩ La đến đây một chuyến”.
"Phải tranh thủ thời gian, tình huống của ông cụ Mã nguy cấp, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu!”
Niên Thanh Vân lập tức bổ sung một câu.
Thân thể của viện trưởng Hoàng cứng đờ, sắc mặt tím tái, do dự không nói gì.
Dù Mã Công Khải có tu dưỡng tốt đi chăng nữa thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Sắc mặt của Tô Mai cũng trở nên lạnh lùng, hỏi: "Viện trưởng Hoàng, rốt cuộc lại làm sao? Có điều gì khó khăn à?"
"Vừa rồi… vừa rồi câu ta đã bị đuổi việc!"
Viện trưởng Hoàng lắp bắp nói.
Đầu tiên chủ nhiệm Ngô sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt lộ ra một tia mừng thầm, vội vàng nói: "Viện trưởng Hoàng, cho dù Tiểu La có chút không tuân thủ quy tắc, nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn rất mạnh. Tôi vốn dĩ còn nói tháng này kết thúc sát hạch sẽ ký tên cho cậu ấy chuyển sang chính thức. Ai, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Mã Công Khải đứng yên tại chỗ, lạnh lùng quét mắt nhìn viện trưởng Hoàng đang méo mặt, trầm giọng nói: "Viện trưởng Hoàng, nếu như vì điều này mà bố tôi có gì bất trắc thì ông chuẩn bị trở về dưỡng già đi!"
Dứt lời ông ta lập tức dặn cấp dưới đi tìm La Phong.
Chân viện trưởng Hoàng mềm nhũn ngồi xuống đất.
Ánh mắt nhìn chủ nhiệm Ngô toàn là oán hận.
La Phong trở về phòng làm việc cởi áo blu trắng ra, sau đó thay bằng một bộ đồ hằng ngày rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Trở về căn phòng kí túc xá chật chội nhưng cũng xem như yên tĩnh kia, La Phong im lặng nhìn bông tuyết vẫn đang rơi không ngừng, anh nắm chặt bàn tay theo bản năng.
Nhưng chính cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết khiến anh dần tỉnh táo lại.
Hôm nay bởi vì niềm tin của nghề bác sĩ cao thượng mà anh lại bị đuổi việc, mục tiêu trở thành một bác sĩ mổ chính xuất sắc càng lúc càng xa.
Nhà La Phong rất nghèo, có ba đứa em trai và hai người chị gái.
Quê anh nằm tại một ngôi làng ở vùng núi hẻo lánh ở Sở Nam, đường cái cũng chỉ mới tu sửa lưu thông nửa đầu năm trước.
Đường cái ở thôn chỉ rộng 3.5 mét, hai chiếc ô tô chen lấn cũng khó khăn.
Anh là sinh viên đại học duy nhất trong thôn, người trong nhà đã dùng mọi khả năng mới có thể cho đứa con trai lớn là anh lên thành phố học hành.
La Phong thật sự không muốn phụ sự hi vọng mãnh liệt của cả nhà.
Chỉ là hiện tại anh lại bị viện trưởng Hoàng chính miệng đuổi việc rồi!
Tôi muốn bay cao hơn nữa…
Đột nhiên trong túi truyền tới tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
La Phong móc chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ ra, nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại không nhịn được khẽ sửng sốt trong chốc lát.
Sao lại là cậu ấy…
Vừa nhấc liền nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền từ điện thoại: "La Phong, tôi là Giang Thiến, cậu tan làm chưa?"
"Giang Thiến, có chuyện gì không?"
La Phong hỏi.
Giang Thiến là bạn đại học của La Phong, cũng xem như có chút nhan sắc, lúc học đại học từng theo đuổi La Phong.
Lúc đó La Phong cũng xem như là nở mày nở mặt, là học sinh đứng đầu toàn trường, tồn tại như con cưng của trời.
Nếu không anh cũng sẽ không được giáo sư trực tiếp tiến cử đến bệnh viện nhân dân số 1 thực tập.