• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà
 
             Mã Công Khải là ông chủ của tập đoàn Hải Thiên thành phố Đông Hải, có hàng tỷ sản nghiệp do ông ta đứng tên, là tập đoàn tài chính số một của thành phố Đông Hải, có mối liên hệ chặt chẽ với ban quản lý cấp cao và có bối cảnh không tầm thường.  

             Ông chủ Mã này rất nhiệt tình tham gia công ích, ông ta đã quyên tặng rất nhiều thiết bị y tế cho bệnh viện, ông ta thường xuyên qua lại, có quan hệ thân thiết với viện trưởng nên đương nhiên chủ nhiệm Ngô không dám lơ là thất lễ.  

             Chỉ là, ông ta cho rằng ông cụ Mã đã vô phương cứu chữa, tuyệt đối không muốn dính líu đến.  

             Trước tiên ông ta mời viện trưởng đến, thứ nhất có thể chứng minh rằng ông ta coi trọng ông cụ Mã đến mức nào, thứ hai, nếu có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng không phải chịu trách nhiệm.  

             "Người nào người ấy ngẩn ngơ ở đó làm gì, còn không mau đến giúp?"  

             Chủ nhiệm Ngô vừa lấy điện thoại ra vừa quát La Phong và y tá trưởng đang ngồi xổm dưới đất.  

             Y tá trưởng biết chủ nhiệm Ngô đang cố ý tỏ rõ thái độ với đám người bọn họ, cô ta nhẹ nhàng kéo La Phong, thấp giọng nói: "La Phong, bỏ đi, chúng ta qua đó giúp trước! Đừng để chủ nhiệm Ngô mượn dao giết người!"  

             Sao La Phong lại không hiểu được chút suy tính đó của chủ nhiệm Ngô chứ?  

             Nhưng lương y như từ mẫu, vì để cứu sống ông cụ Mã, anh khiên cưỡng đi đến.  

             Đắc tội với chủ nhiệm Ngô thì cũng đã đắc tội rồi.  

             Cùng lắm thì anh rời khỏi đây.  

             Chỉ cần có khả năng, chỗ nào cũng có thể hành y cứu người!  

             Sau khi nghĩ thông, La Phong không còn chút kiêng dè nào nữa, anh trầm giọng nói: "Tôi đã nói rồi, ca mổ quá nguy hiểm, mà tôi có cách khiến ông ấy sống lại!"  

             Trong lúc nói chuyện, một tay La Phong gắt gao giữ giường cấp cứu, không để cho y tá trưởng đẩy ra.  

             "Người nào người nấy đều ngẩn ra, rốt cuộc các người muốn thế nào? Lẽ nào các người cố tình trì hoãn thời gian, định đưa ông cụ Mã vào chỗ chết sao?", tên thanh niên hư hỏng đó vung tay mắng chủ nhiệm Ngô với vẻ mặt tức giận.  

             Hiển nhiên cậu ta đã nhận ra chủ nhiệm Ngô là người có chức vụ cao nhất trong đám người này.  

             Mặc dù La Phong đang ngăn cản làm phẫu thuật, nhưng có thể nhìn ra, dường như anh thật sự có cách cứu ông cụ Mã.  

             Còn về chủ nhiệm Ngô, có vẻ như ông ta đang đùn đẩy trách nhiệm.  

             Ông ta đã hạ quyết tâm, cho dù có gặp xui xẻo cũng phải lôi anh ra chịu tội thay!  

             Chủ nhiệm Ngô cũng được coi là người lăn lộn trong xã hội mấy chục năm, lập tức nhận ra không ổn, ông ta nhanh chóng giải thích: "Cái đó... tình hình của ông cụ Mã không mấy lạc quan, ông ấy bị sưng phổi nhẹ, có khả năng bị nhồi máu não, e rằng phải làm phẫu thuật ngay. Tuy nhiên... thể chất hiện tại của ông ấy không tốt, tuổi lại khá cao rồi, phần trăm gặp nguy hiểm khi phẫu thuật quả thực không nhỏ..."  

             Chủ nhiệm Ngô vẫn chưa nói dứt khoát.  

             Thật ra, cho dù là làm phẫu thuật, mời Niên Thanh Vân- phó viện trưởng kiêm chuyên gia nội khoa nổi tiếng nhất của bệnh viện đến cũng chưa chắc nắm trong tay 20% cơ hội sống sót.  

             "Vậy còn không mau sắp xếp đi! Tôi không muốn nghe đến rủi ro gì gì đó, nếu hôm nay các người không thể cứu sống ông cụ Mã, ngày mai các người đừng nghĩ đến chuyện mở cửa nữa!", nghe chủ nhiệm Ngô nói như vậy, tên thanh niên đeo vòng cổ vàng lập tức rống lên.  

             Thành thật mà nói, ban nãy trong chốc lát, cậu ta thật sự hy vọng La Phong có thể cứu được ông cụ Mã.  

             Nhưng bây giờ, nghe chủ nhiệm Ngô nói như vậy, cậu ta lập tức xóa bỏ ý nghĩ nực cười này.  

             Sao cậu ta có thể phi thực tế đến vậy mà đặt hy vọng cuối cùng lên người một bác sĩ trẻ?  

             Đối diện với ánh mắt uy hiếp của tên thanh niên đeo vòng vàng, toàn thân chủ nhiệm Ngô toát mồ hôi lạnh.  

             Ông ta lo lắng nói: "Đừng kích động, ngàn vạn lần đừng kích động! Ban nãy tôi đã thông báo với viện trưởng rồi. Chuyên gia trưởng về bệnh tim mạch và mạch máu não cũng sẽ tới ngay, tôi tin là sẽ có cách".  

             "Chỉ cần có La Phong tôi ở đây, bệnh viện không đóng cửa được đâu!"  

             Giọng nói tự tin của La Phong truyền đến.  

             Tên thanh niên đeo vòng vàng hung tợn nhìn La Phong, trong mắt tràn đầy thù hận.  

             Cậu ta có thể không lo lắng sao?  

             Ông cụ Mã này là người cậu ta gợi ý đi xem đua ngựa, kết quả rơi vào nông nỗi này, nếu xảy ra chuyện không may, cậu ta thể nào cũng phải gánh chịu.  

             Khụ khụ!  

             Đột nhiên, ông cụ Mã đang hấp hối ở trên giường bệnh ho dữ dội, ngay sau đó một ngụm bọt trắng lớn trào ra từ trong miệng.  

             Tích tích tích...  

             Màn hình điện tâm đồ được cắm vào cơ thể ông cụ phát ra âm thanh báo động dữ dội.  

             Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.  

             Cho dù không phải là bác sĩ cũng có thể biết được tiếng chuông báo động này có nghĩa là gì.  

             "Mau cứu người, mau! Nếu ông cụ Mã có mệnh hệ gì, các người... các người cứ đợi chết đi!"  

             Vẻ mặt của chàng thanh niên hư hỏng đó rất dữ tợn, cậu ta gầm lên như kẻ tâm thần.  

             Lúc này chủ nhiệm Ngô đã hoàn toàn bất lực.  

             Ông ta nhìn ông cụ Mã đang nằm vật vã trên giường bệnh với khuôn mặt tái mét, khóe miệng chua xót.  

             Nếu để ông ta thực hiện cuộc phẫu thuật này, e rằng 10% cơ hội cũng không có!  

             Cho dù phó viện trưởng Niên- người được mệnh danh là đệ nhất đao ở Đông Hải đích thân cầm dao mổ, tỷ lệ thành công chắc chắn cũng không vượt quá 20%.  

             Trái lại, La Phong ở một bên lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, anh vươn tay phải ra đặt trên cổ tay lạnh lẽo của ông cụ Mã.  

             Cảm nhận được mạch đập ngày càng yếu của ông cụ, vẻ mặt La Phong dần trở nên nghiêm túc.  

             Anh dùng tay còn lại ấn vào huyệt đạo của ông cụ sau đó xoa bóp liên tục.  

             Tất cả mọi người đều tò mò nhìn anh.  

             Đây là bệnh viện chứ không phải là tiệm mát xa, rốt cuộc anh đang làm gì?  

             Lúc này, chủ nhiệm Ngô ở bên cạnh đã lùi về sau mấy bước, trong mắt ông ta hiện lên một tia dữ tợn, hiển nhiên ông ta cho rằng lần này La Phong xong thật rồi.  

             Bằng không thật sự tiến hành phẫu thuật, cho dù phó viện trưởng Niên đến, ông ta cũng bị coi là bác sĩ phụ tá, đến lúc đó người nhà họ Mã truy vấn, ông ta cũng không thể thoát khỏi liên đới.  

             Bây giờ có kẻ chịu chết thay là La Phong, cho dù ông ta khó tránh khỏi bị khiển trách, nhưng có nhiều người làm chứng như vậy, ông ta đã ngăn cản rồi, ông cụ Mã do vậy mà chết, cũng không thể trách ông ta.  

             Lúc này, La Phong lại không có hơi sức để ý tới những chuyện khác, dựa theo những ký ức trong đầu, anh khó khăn "đẩy khí qua cung" cho ông cụ Mã.  

             Phương pháp này có nguồn gốc từ "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí", tương truyền rằng đây là một phương pháp xoa bóp do thần y Kỳ Bá trong truyền thuyết tạo ra.  

             Nghe nói rằng chỉ cần luyện đến tinh thâm, có thể cứu sống người chết, giải trừ bách bệnh.  

             Ngay khi tên thanh niên đeo vòng vàng chuẩn bị tiến lên ngăn cản, La Phong đột nhiên giơ tay, ấn vào phần phổi của bệnh nhân bằng vẻ mặt chăm chú.  

             Ùng ục!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK