• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Tu luyện chân khí
 
             Nói xong, anh lẳng lặng đi đến ghế sô pha trong góc phòng, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.  

             Anh thực sự rất mệt.  

             Hơn nữa, La Phong cũng rất lo lắng về tình hình của Trần Vũ.  

             Anh hi vọng sẽ sớm tìm ra cách chữa trị trong thời gian sớm nhất.  

             Qua hai lần điều trị xoa bóp, tác dụng kỳ diệu của "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí" đã được bộc lộ hết.  

             Tuy nhiên, nếu muốn phát huy tối đa sức mạnh của thuật đẩy khí qua cung trong "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí", anh cần phải luyện ra chân khí.  

             Trước mắt, La Phong không có chút nền tảng nào, anh cũng đã vượt qua thời gian tốt nhất để tu luyện, muốn luyện ra chân khí trong một khoảng thời gian ngắn không phải là chuyện dễ dàng.  

             Tìm đi tìm lại, trong số những mảnh kí ức mà anh truyền thừa, dường như chỉ có Cửu Đoạn Cẩm và Ngũ Cầm Hí là dễ luyện nhất.  

             Trong đó, Cửu Đoạn Cẩm có nguồn gốc từ các đạo y, là một môn tâm pháp nội công.  

             Sau khi được các cao thủ đạo gia liên tục sửa đổi, cuối cùng nó trở thành một phương pháp tu luyện lưu truyền rộng rãi.  

             Còn Ngũ Cầm Hí lại là tác phẩm của danh y Hoa Đà.  

             Nghe nói đệ tử của ông ta đã tu theo cuốn sách này và sống thọ 110 tuổi.  

             Phải biết rằng, cho dù không tính những người chết trận, tuổi trung bình của người sống trong thời kỳ Tam Quốc cũng chỉ khoảng năm mươi.  

             110 tuổi, cho dù đặt vào thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển như ngày nay cũng chưa chắc tồn tại lâu như vậy.  

             La Phong dự định trong ngoài kết hợp, tin rằng anh có thể đạt được kết quả như ý.  

             Có lẽ đó là tố chất hơn người của La Phong, hoặc là sự truyền thừa từ những mảnh sứ và một số sức mạnh chưa được khám phá, chẳng bao lâu nữa anh sẽ bước vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong.  

             *Vật ngã lưỡng vong: Quan điểm mỹ học của Trang Tử.  

             Có một mảnh mông lung mịt mù dày đặc trong tâm trí anh, nhưng dường như chưa bao giờ rõ ràng như vậy.  

             Đây là một trải nghiệm kỳ lạ, cảm giác giống như ngủ mà không ngủ, tỉnh mà không tỉnh.  

             Trong trạng thái này, La Phong đột nhiên cảm thấy trong Nhâm mạch có một luồng điện ấm áp vô hình nhanh chóng chạy ra khắp cơ thể.  

             Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, La Phong tập trung khí lực, tiếp tục điều chỉnh nhịp thở theo công pháp tầng thứ nhất của Cửu Đoạn Cẩm.  

             Thời gian dần trôi qua, một luồng khí dày đặc hơn nhanh chóng chạy qua kỳ kinh bát mạch.  

             Luồng khí bắt đầu từ Nhâm mạch, qua Liêm mạch, huyệt Thiên Đột, Bắc Đẩu, Hoa Cái, Tử Cung, Ngọc Đường, đi thẳng đến huyệt Khúc Cốt.  

             Tiếp tục đưa luồng không khí ngày càng mạnh mẽ này trở lại khí hải đan điền, cuối cùng phần đầu tiên của Cửu Đoạn Cẩm "Can dục nghênh hương" hoàn thành một vòng.  

             Khi La Phong mở mắt ra, Trần Vũ vẫn đang ngủ say đã được bạn học thân thiết đưa về nhà.  

             Các bạn học khác cũng không muốn ở lại thêm, bọn họ lần lượt rời đi.  

             Liếc nhìn đồng hồ, La Phong khẽ hinh hãi.  

             Chưa đến 15 phút!  

             Rõ ràng trên sách nói, bình thường luyện được một vòng phải mất một giờ đồng hồ.  

             Cho dù có nhanh hơn cũng không dưới nửa giờ.  

             Bây giờ thì hay rồi, anh vậy mà lại chỉ dùng chưa đến 15 phút.  

             Sao lại thế này?  

             Anh cảm thấy sau lần vận công thử nghiệm này, tinh lực đặc biệt dồi dào, phần đầu tiên của Cửu Đoạn Cẩm "Can dục nghênh hương" hiển nhiên đã thành công.  

             Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!  

             La Phong cũng không nghĩ nhiều, từ trên ghế nhảy xuống, anh trực tiếp lăn đến trước bàn ăn.  

             Lần này, ước rằng phải ba bốn mét!  

             Tinh thần dồi dào, thần khí tĩnh lặng, thoải mái khôn xiết.  

             Vừa cử động thân thể, anh liền nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân kêu răng rắc, cơ thể tràn đầy sinh lực.  

             Đúng lúc này, một tiếng cười khúc khích từ đại sảnh bên ngoài truyền đến: "Giang Thiến, để bạn trai cậu thanh toán tiền buổi họp ngày hôm nay thật ngại quá”.  

             Giang Thiến thân thiện nói: "Tuệ Tuệ, lão Hồ nhà tôi không quan tâm đến chút tiền nhỏ này đâu! Nhiều người như vậy mới mất có hơn ba ngàn, đoán chừng còn không nhiều bằng một lần anh Hồ chơi mạt chược. Các cậu đừng ngại!"  

             Nói đến cuối cô ta còn mỉm cười ngọt ngào.  

             Ngay sau đó, mọi người lại bắt đầu cảm ơn Hồ Hải Triều.  

             Lúc này, vẫn còn rất nhiều bạn học đang tập trung ở đại sảnh khách sạn.  

             Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, rất khó gọi taxi.  

             Thấy La Phong đi ra, Giang Thiến nhiệt tình nói: "La Phong, cần tôi đưa về một đoạn không, xe anh Hồ khá rộng, vừa hay tiện đường".  

             Giang Thiến vừa nói vừa nhìn vào Hồ Hải Triều ở bên cạnh.  

             Hồ Hải Triều gật gật đầu, anh ta ôm eo Giang Thiến nói: "Thảo nào Tiểu Thiến năm lần bảy lượt đòi tôi lái chiếc Mercedes-Benz này tới, hóa ra là để thuận tiện cho mọi người. Tôi rất thích điểm này của cô ấy, vô cùng chu đáo! Yên tâm, hôm nay tôi sẽ kêu A Báo phụ trách đưa mọi người về".  

             "Không cần đâu, tôi đi bộ về là được mà, dù sao cũng không xa, chỉ mất 10 phút đi bộ".  

             Nói xong, La Phong mở cửa khách sạn ra.  

             Một trận gió tuyết phả vào mặt, một nhóm nam nữ đứng ở đại sảnh lạnh rùng mình, theo bản năng lui về phía sau.  

             Đúng lúc này, có hai thanh niên vạm vỡ mặc vest đen đi tới.  

             La Phong muốn tránh đi, không ngờ hai người đó lại đứng một trái một phải trước mặt anh.  

             "Bác sĩ La, chúng tôi tìm thấy anh rồi, tổng giám đốc Mã mời anh mau chóng về bệnh viện, ông cụ Mã đang trong tình trạng nguy kịch!"  

             Tên áo đen bên phải lạnh giọng nói.  

             Ngay lập tức, hai người bọn họ lướt sang hai bên một cách ăn ý, vươn tay ra làm động tác mời.  

             Sau đó có một chiếc xe Mercdes-Benz vững vàng dừng ở trước cửa khách sạn, tài xế chạy lon ton xuống mở cửa cho La Phong.  

             Đương nhiên La Phong nhận ra đám người này, họ chính là vệ sĩ của tổng giám đốc Mã Công Khải.  

             Chỉ là La Phong không thích thái độ này.  

             Anh đi thẳng ra ngoài, tránh né chiếc xe, nhanh chóng bước vào trong gió tuyết.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK