• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Hiệu quả nhanh chóng
 
             "Bác sĩ La, bệnh tình của ông cụ Mã nguy kịch, tổng giám đốc Mã kêu anh trở về một chuyến! Xin anh đừng làm khó chúng tôi!"  

             Tên vệ sĩ đầu đinh bên phải hiển nhiên không ngờ rằng La Phong sẽ từ chối, anh ta sửng sốt một chút, sau đó chạy tới vươn tay ngăn cản La Phong, lạnh lùng nói.  

             La Phong quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn anh ta.  

             Anh giơ tay lên, bâng quơ nhấc cánh tay anh ta ra, tiếp tục đi về phía trước.  

             Lần này, anh đã thành công chọc giận tên vệ sĩ đó.  

             Anh ta nắm lấy bả vai La Phong từ phía sau.  

             La Phong hừ lạnh một tiếng, khẽ lắc rồi trực tiếp hất tay anh ta ra.  

             "Tôi chỉ là một thực tập sinh bị đuổi khỏi bệnh viện, các người mời mấy bác sĩ tài giỏi đến cứu ông cụ Mã đi!"  

             Vệ sĩ có chút bất ngờ, La Phong vậy mà có thể dễ dàng thoát khỏi tay anh ta.  

             Nhưng ngay sau đó, anh ta lại cho rằng đó là sự trùng hợp.  

             Trời lạnh như vậy, tay bị tê cứng, nhất thời sẩy tay cũng có thể hiểu được...  

             "Xin lỗi, nếu tổng giám đốc Mã đã xác định rõ là anh, cho dù có trói chúng tôi cũng phải trói anh về. Vẫn mong anh đi theo chúng tôi để không phải chịu tổn thương về thân thể!", tên vệ sĩ lạnh lùng nhìn La Phong và không có ý buông tha.  

             Uy hiếp tôi?  

             La Phong khẽ cười lạnh, anh phớt lờ bọn họ tiếp tục đi về phía trước.  

             Tên vệ sĩ đứng phía sau cau mày, anh ta vặn tay phải của La Phong bằng kỹ thuật tóm.  

             Đám vệ sĩ của Mã Công Khải đều có thân thủ và sức mạnh phi thường, nếu người bình thường bị tóm, căn bản không có khả năng phản kháng.  

             Song, giờ đây La Phong đã không còn là một bác sĩ nhỏ thông thường nữa, sao người bình thường có thể đấu với một người nhận được truyền thừa thần bí như anh?  

             Cũng tốt, nếu đã như vậy, anh sẽ nhân cơ hội này để thử các phương pháp của Ngũ Cầm Hí!  

             Anh bẻ cong tay phải, khéo léo đưa mu bàn tay đối phương chạm vào cổ tay anh, anh trở tay khống chế huyết mạch của anh ta.  

             Toàn thân tên vệ sĩ cứng đờ, anh ta không thể cử động.  

             Hơi thở nuốt vào nhả ra, cổ tay run lên, anh vừa kéo vừa đẩy một cách nhẹ nhàng.  

             Bịch!  

             Thân hình cường tráng nặng 90 kg bay ra ngoài như diều đứt dây vậy, tên vệ sĩ ngã vào trong gió tuyết.  

             Thấy Hà Võ- đồng nghiệp của mình bay ra ngoài, tên vệ sĩ đầu trọc còn lại kinh hãi giật nẩy người.  

             Đương nhiên anh ta biết thực lực của đồng nghiệp mình.  

             Anh ta là bộ đội đặc chủng hải quân đã xuất ngũ, vô cùng tinh anh.  

             Dưới trướng tổng giám đốc Mã, chỉ có Hà Võ này có thể đấu với anh ta.  

             Ai có thể ngờ rằng, chàng thanh niên mỏng manh yếu ớt ngoài hai mươi tuổi trước mắt lại là cao thủ ẩn mình!  

             Tuy nhiên, là một vệ sĩ, anh ta phải có sự giác ngộ mà một vệ sĩ cần có.  

             Nếu hôm nay không đưa được La Phong về, bọn họ được tính là thất trách, không làm tròn bổn phận.  

             Bọn họ đã đi theo Mã Công Khải 3 năm nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy.  

             Anh ta không muốn lần này trở thành ngoại lệ!  

             Mắt thấy La Phong đi càng lúc càng xa, anh ta hung hãn lao tới.  

             La Phong nghe tiếng gió đoán tình hình, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, tránh được cánh tay tập kích anh.  

             Anh nâng tay phải lên, sau đó trở tay nắm chặt cổ tay trái của tên vệ sĩ, nhẹ nhàng bẻ.  

             A!  

             Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bàn tay từ từ rủ xuống.  

             Ngay sau đó lại có tiếng răng rắc, cả cánh tay bị La Phong gỡ xuống!  

             Mặt tên vệ sĩ đầu trọc vặn vẹo, toàn thân anh ta khẽ co giật vì đau đớn, anh ta căn bản không dám tiến lên trước, trơ mắt đứng nhìn La Phong biến mất trong gió tuyết.  

             Vừa đi chưa được hai mươi mét, phía sau La Phong lại có tiếng xe ô tô hú còi.  

             Một chiếc Rolls Royce màu sâm panh lái từ đằng xa tới.  

             Bước xuống xe là Mã Công Khải và Tô Mai vợ của ông ta.  

             Có vẻ như có người thông báo với bọn họ.  

             Lái xe từ bệnh viện, ngay cả trong thời tiết xấu như thế này cũng chỉ mất khoảng hai ba phút đi đường.  

             "Bác sĩ La, xin dừng bước!”  

             Thấy tình hình của hai tên thuộc hạ, Mã Công Khải vô cùng sửng sốt.  

             Tuy nhiên, có thể có được những thành công như ngày hôm nay trên thương trường, ông ta cũng được coi là người có hiểu biết sâu rộng.  

             Ông ta biết rằng một người không bộc lộ tài năng như La Phong mới là nhân vật lợi hại chân chính.  

             Ngoài ra, bố ông ta đang trong tình trạng nguy cấp, nói thế nào ông ta cũng phải mời La Phong về bằng được!  

             Ông ta bình ổn lại cảm xúc, bước nhanh tới, trực tiếp đuổi kịp La Phong.  

             "Tổng giám đốc Mã, còn có chuyện gì sao?"  

             La Phong dừng lại, nhàn nhạt hỏi.  

             Qua trận giao thủ ban nãy, La Phong có thêm mấy phần tự tin.  

             Tất cả những nỗi buồn khổ trong khoảng thời gian này dường như tan thành mây khói trong khoảnh khắc anh tháo dỡ cánh tay tên vệ sĩ đó.  

             Bây giờ, ngay cả khi đối mặt với tỷ phú giàu có Mã Công Khải, anh cũng có sự tự tin đáng kể.  

             Anh càng như vậy, Mã Công Khải càng cho rằng La Phong thâm sâu khó lường, ông ta càng coi trọng anh hơn.  

             Mã Công Khải đặt tư thế rất thấp, ông ta day dứt nói: "Bác sĩ La, thành thật xin lỗi, bởi vì lo lắng cho bệnh tình của bố tôi nên đám thuộc hạ làm việc khó tránh khỏi thất lễ. Cậu cũng đã dạy dỗ bọn họ rồi, mong cậu bớt giận!"  

             La Phong biết mục đích đến đây của Mã Công Khải.  

             Thật ra bây giờ anh đã hết giận, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu.  

             Lương y như từ mẫu, đối với anh mà nói, đây không chỉ là một câu khẩu hiệu.  

             Thấy La Phong không có ý định rời đi nữa, Mã Công Khải biết đã có chút hy vọng, ông ta thở dài nói: "Ban nãy tôi có mắt như mù, không biết y thuật của cậu La lại cao siêu như vậy, suýt nữa bị chủ nhiệm Ngô đó đánh lừa. Trước mắt, bệnh tình của bố tôi có biến, vẫn mong cậu La giúp đỡ. Mẹ tôi mất sớm, bố tôi vất vả ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi và em gái khôn lớn, đến nay ông ấy hôn mê bất tỉnh, thực tự khiến tôi lo lắng không yên".  

             Thấy tư thế của chồng mình thấp như vậy mà La Phong vẫn không lên tiếng nói gì, Tô Mai ở một bên rất nôn nóng.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK