• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Ơ?   

             Đây không phải là Trần Vũ sao!  

             Xảy ra chuyện gì vậy?   

             Anh đã ở cùng phòng ký túc với cậu ta trong suốt 5 năm đại học.  

             Hơn nữa bởi vì hai người có thể nói chuyện với nhau nên bọn họ thường xuyên ăn tối và tự học với nhau, anh chưa bao giờ thấy cậu ta phát bệnh.  

             Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là chứng động kinh đột phát!  

             Nhìn tình trạng phát bệnh, hiển nhiên cực kỳ nguy hiểm.  

             Một khi xử lý không đúng cách, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.  

             Trong giây lát, anh đã phần nào hiểu được tại sao một nhóm sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường y lại đứng ở một bên nhìn mà không có ý định sơ cứu.  

             Không phải bọn họ không biết tình hình nguy cấp như thế nào, mà là sợ gặp rắc rối.  

             Chính là bởi vì bọn họ biết rõ độ đáng sợ của chứng động kinh đột phát này nên mới không dám tùy tiện ra tay.  

             Dù sao, trong tình huống như vậy, không có thiết bị y tế phụ trợ rất nguy hiểm.  

             Lương y như từ mẫu...  

             La Phong cảm thấy đây quả thực là một trò đùa!  

             Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của Trần Vũ bị người khác gắt gao đè xuống đất, trái tim của La Phong như bị đâm một nhát.  

             Anh đẩy Vương Lỗi đang chặn ở trước mặt ra, hét lớn: "Các cậu đều là bác sĩ, không nhìn ra cậu ấy đang lên cơn động kinh sao? Hai người mau buông cậu ấy ra, các cậu làm như vậy chỉ khiến cậu ấy đau đớn hơn thôi. Còn có, mau mở cửa sổ ra, đừng vây quanh nữa, không khí trong lành có thể giúp cậu ấy giảm bớt đau đớn".  

             La Phong vừa nói xong, đám người nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt, sau đó liền lùi lại.  

             Mọi người lạnh lùng nhìn La Phong, vẻ mặt như đang muốn nói: Cậu giỏi, cậu lên đi!  

             Thế nhưng hai người đang đè Trần Vũ lại nhìn La Phong, mãi không nhúc nhích.  

             La Phong liếc nhìn, là hai gương mặt xa lạ, cũng không biết là bạn ai đưa tới.  

             "A Hổ, A Báo, buông ra đi! Đứng sang một bên".  

             Là giọng của Hồ Hải Triều.  

             Thì ra hai người này là vệ sĩ anh ta dẫn theo.  

             Thấy hai người đứng dậy, La Phong cũng không nhiều lời nữa, anh nhanh chóng rút hai chiếc đũa trên bàn, ngồi xổm xuống chuẩn bị sơ cứu cho Trần Vũ.  

             "La Phong, đừng nói mọi người không nhắc nhở cậu! Đây là chứng động kinh đột phát đó, bất cẩn một chút là có thể tử vong! Tôi nghĩ chúng ta nên chờ xe cấp cứu của bệnh viện cậu đến rồi nói sau!"  

             Ngay khi La Phong sắp ra tay, Vương Lỗi ở phía sau đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở.  

             La Phong hơi khựng lại, nói: "Lương y như từ mẫu. Không thể vì sợ phải chịu trách nhiệm mà thấy chết không cứu!"  

             Nói xong, anh ấn nhẹ vào nhân trung của Trần Vũ.  

             Khoảnh khắc Trần Vũ mở miệng ra, La Phong khéo léo đặt hai chiếc đũa vào giữa hai hàm răng của cậu ta, để cho cậu ta cắn chặt.  

             Những người trong nghề nhất thời hiện lên vẻ thán phục.  

             Đương nhiên bọn họ biết rõ anh làm như vậy là để tránh cho Trần Vũ cắn vào lưỡi.  

             Sau đó, La Phong lại điều chỉnh tư thế bệnh nhân nằm ngửa.  

             Xoẹt!  

             Anh kéo cổ áo của cậu ta ra, nhẹ nhàng nghiêng đầu cậu ta sang bên kia.  

             Điều này nhằm ngăn chặn các chất tiết như nước bọt xâm nhập vào đường khí, gây ngạt thở.  

             Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị cần thiết, La Phong đột nhiên ra tay, anh nhanh chóng thúc vào các huyệt đạo của Trần Vĩ như nhân trung, hợp cốc, túc tam lý, dũng tuyền.  

             Chẳng mấy chốc, động tác co giật của Trần Vũ ngày càng nhỏ, hô hấp cũng dần trở nên ổn định.  

             Mà trên trán của La Phong toát đầy mồ hôi.  

             Mặc dù kiểu xoa bóp này không tiêu tốn nhiều sức lực, nhưng cần phải tập trung cao độ, phối hợp với hô hấp và nhịp tim của bệnh nhân mới có hiệu quả.  

             Cuối cùng, Trần Vũ khẽ rên nhẹ một tiếng, cậu ta chậm rãi mở mắt ra, khó khăn lắc đầu, yếu ớt nói: "Tôi... Tôi sao vậy? Đau đầu quá!"  

             "Không có gì, cậu chỉ bị ngất thôi. Bây giờ, cậu nghỉ ngơi trước đi!"  

             Nói xong, La Phong ấn vào bả vai Trần Vũ, cậu ta nghiêng đầu, lập tức ngủ say.  

             Cho đến giờ phút này, La Phong mới thở phào nhẹ nhõm.  

             Anh càng ngày càng tò mò về những thứ trong đầu mình.  

             Nếu hôm nay không có phương pháp đẩy khí qua cung được ghi chép trong "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí", cả ông cụ Mã và Trần Vũ đều sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.  

             Chỉ đáng tiếc là mặc dù anh biết có cách dễ hơn để chữa trị cho hai người bọn họ, nhưng lại không thể vận dụng chân khí được đề cập trong tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí, vì vậy không có giải pháp đem lại hiệu quả nhanh chóng.  

             Cũng may hai người này mạng lớn, tình trạng không đến nỗi nghiêm trọng quá, nếu không, cho dù La Phong ra tay cũng vô ích, bởi vì thời gian quá gấp không kịp.  

             Nghĩ đến đây, La Phong hạ quyết tâm nhất định sẽ tìm một nơi để tĩnh tâm nghiên cứu những y thuật thần kỳ trong đầu, tuyệt đối không thể chôn vùi chúng.  

             Ngay khi La Phong đang thầm hạ quyết tâm thì Hoàng Hạo- một trong những nhân vật chủ yếu khởi xướng buổi họp này tiến lên trước, thấp giọng hỏi: “La Phong, có cần đưa Trần Vũ đến bệnh viện không?”  

             La Phong sực tỉnh lại, không biết từ khi nào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người anh.  

             Trước ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ như này, tuy rằng trước đó rất bình tĩnh, nhưng giờ phút này anh lại có chút khó thích ứng.  

             Trong những năm tháng ở quá khứ, chỉ khi về quê anh mới có thể cảm nhận được ánh mắt tràn đầy hâm mộ như vậy.  

             Anh của lúc đó là nhân vật làm mưa làm gió trong thôn, là “con nhà người ta” trong miệng dân làng.  

             Ngay cả bố mẹ cũng luôn giáo dục em trai em gái phải học tập theo anh, thi đỗ đại học, thoát kiếp nhà nông.  

             “La Phong, cậu không sao chứ?”  

             Hoàng Hạo vỗ nhẹ vào cánh tay La Phong.  

             Lúc này, La Phong có chút thất thần mới tỉnh táo lại, anh vội vàng nói: “Tạm thời cậu ấy ổn rồi! Hơn nữa, bệnh này cũng không phải là ngày một ngày hai có thể chữa khỏi được, chúng ta đưa cậu ấy về nhà trước, kêu người nhà chăm sóc giúp! Tôi lo bệnh sẽ tái phát và tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn!”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK