• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Có một âm thanh kỳ lạ của hơi thở truyền đến, giống như tiếng ống thổi bị hỏng vậy.  

             Phốc!  

             Tay còn lại của La Phong đột nhiên ấn vào huyệt Thiên Trung, bệnh nhân phun ra một cục đờm từ trong miệng.  

             Điều kỳ lạ hơn nữa là đờm đặc quánh màu vàng nâu như cục máu đông, bốc mùi khét lẹt khiến người ta buồn nôn.  

             Ơ?  

             Âm thanh cảnh báo từ màn hình điện tâm đồ dừng từ khi nào...  

             Lại nhìn vào ông cụ Mã, nước da tái nhợt của ông cụ đã khôi phục chút huyết sắc.  

             La Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, anh tiếp tục tập trung lặp lại chiêu thức này ba lần trên người ông cụ.  

             Sắc mặt ông cụ Mã cải thiện nhanh chóng, hơi thở cũng dần trở nên mượt mà hơn.  

             Cùng với một tiếng rên rỉ kéo dài, ông cụ Mã mở mắt như một kỳ tích.  

             Sau đó ông cụ thở từng hơi một, như thể ông cụ đã không được thở thoải mái trong suốt nhiều năm vậy.  

             La Phong vui mừng khôn xiết khi thấy phương pháp của mình thực sự phát huy tác dụng.  

             Lúc này, anh nhẹ giọng căn dặn ông cụ Mã: "Ông à, ông thở đều nhất có thể nhé. Kế tiếp, ông cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, nếu cần, ông có thể đến khoa châm cứu tìm cháu, cháu là La Phong, mã nhân viên 0897".  

             Ông cụ Mã nhìn vào La Phong, gật đầu tỏ vẻ cảm kích, nói đứt quãng: "Cảm ơn cậu, bác sĩ La! Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông già này được sống vui vẻ như vậy. Nếu có thể tiếp tục như thế này, cho dù có chết cũng đáng!"  

             Nghe thấy vậy, La Phong mỉm cười lắc đầu: "Thuật đẩy khí qua cung này chú trọng ở tính kiên trì, sau này ông có thể thường xuyên đến bệnh viện tìm cháu. Đúng rồi, tối nay ông không được uống nước, ban nãy cháu xoa bóp khiến phần phổi mở ra, bây giờ uống nước rất dễ bị sặc, tích tụ chất lỏng. Ông chợp mắt một lúc để khôi phục tinh thần nhé!"  

             Không đợi ông cụ Mã nói thêm, La Phong đã ấn vào huyệt ngủ trên vai ông cụ Mã.  

             Ông cụ Mã nghiêng đầu, nhắm mắt lại rồi ngủ say.  

             Đương nhiên, có một số lời La Phong sẽ không nói ra.  

             Tình trạng nhồi máu não khá nguy kịch nhưng nguyên nhân khiến ông cụ rơi vào trạng thái hôn mê sâu không chỉ là nhồi máu não mà còn là tràn dịch phổi do nhồi máu não đột ngột.  

             Sau 4 lần đẩy khí qua cung, các triệu chứng nhồi máu não bước đầu đã thuyên giảm, ban nãy mới chỉ giải quyết được vấn đề về phổi của ông cụ Mã.  

             Còn về vấn đề nhồi máu não, chỉ dựa vào thủ pháp xoa bóp căn bản không thể chữa trị.  

             Điều này yêu cầu anh phải trở về cẩn thận nghiên cứu kỹ thuật châm cứu, sau đó phối hợp với các phương pháp điều trị thích hợp thì mới có thể chữa khỏi tận gốc.  

             Thấy ông cụ Mã không có gì đáng ngại nữa, thân thể La Phong khẽ lắc lư, anh nhanh chóng dựa vào tường, ngồi xuống ghế ở hành lang ngoài cửa, nhắm mắt nghỉ ngơi.  

             Dù sao thì ban nãy anh mới tiếp xúc với phương pháp trị liệu thần kỳ như vậy, trong cơ thể La Phong thiếu hụt chân khí phối hợp tương ứng, do đó anh hao tổn rất nhiều nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi ngay lập tức.  

             Lúc này, viện trưởng và một nhóm chuyên gia lớn tuổi vội vàng chạy tới.  

             "Tình hình sao rồi? Là ai phụ trách?"  

             Nhóm người này vừa đến thì một nhóm khác cũng vội vàng chạy đến.  

             Người đi đầu không là ai khác mà chính là Mã Công Khải- ông chủ tập đoàn Hải Thiên.  

             Theo sau ông ta là một người phụ nữ sang trọng mang theo vẻ mặt lo lắng, đó chính là Tô Mai, vợ Mã Công Khải.  

             Mấy người còn lại có thân hình vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghị, cử chỉ dũng mãnh, có vẻ là vệ sĩ.  

             "Tổng giám đốc Mã, cái đó... Hoan nghênh..."  

             Trong lúc khẩn trương căng thẳng, viện trưởng lại buông ra một từ như vậy.  

             Mã Công Khải khẽ nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, không vui liếc nhìn ông ta một cái.  

             Trong lòng viện trưởng lộp bộp, ông ta lập tức nhận ra mình đã nói lỡ lời.  

             Ai sẽ thích đến một nơi như bệnh viện chứ?  

             Ông ta vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Tổng giám đốc Mã yên tâm, bác sĩ trong bệnh viện có trình độ rất tốt, huống hồ còn có lão Niên ở đây, chắc chắn ông cụ sẽ bình an vô sự".  

             Viện trưởng hỏi chủ nhiệm Ngô: "Ông cụ đâu? Sao rồi?”  

             Chủ nhiệm Ngô trơ mặt nói: "Tình huống ban nãy khá nguy cấp, cũng may tất cả nhân viên y tế của bệnh viện chúng ta xử lý ổn thỏa, hiện tại ông cụ Mã đã ổn rồi!"  

             Nghe ông ta nói dối, tất cả những người chứng kiến cảnh tượng ban nãy đều sửng sốt.  

             Song, chủ nhiệm Ngô ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không đổi sắc.  

             "Ai cấp cứu?", viện trưởng như thể nhìn ra chút manh mối, quay đầu lại hỏi chị Vương y tá trưởng.  

             "La Phong!", chị Vương do dự một lúc, sau đó nói.  

             Mặc dù có chút sợ hãi trước quyền hạn của chủ nhiệm Ngô, nhưng phương pháp xoa bóp thần kỳ ban nãy của La Phong đã quá rõ ràng, cân nhắc một chút, cô ta vẫn quyết định giữ vững lập trường, nói đúng sự thật.  

             "La Phong..."  

             Viện trưởng hiển nhiên sửng sốt một lúc.  

             Thật lâu sau ông ta cũng không nhớ ra La Phong là vị đại thần nào của bệnh viện.  

             Bởi vì ban nãy chủ nhiệm Ngô đã nói rõ tình hính, ông ta biết rằng khả năng ông cụ Mã có thể sống sót là rất mong manh.  

             Nhưng bây giờ, mặc dù trông ông cụ có chút yếu ớt, nhưng thần sắc rõ ràng rất tốt, hoàn toàn không giống như tình huống mà chủ nhiệm Ngô nói qua điện thoại.  

             Lại nhìn phản ứng trên mặt của mọi người, ông ta mơ hồ đoán được điều gì đó.  

             "Rốt cuộc cậu La Phong đó là vị chuyên gia nào?"  

             Thấy mọi người im lặng, Tô Mai lập tức truy hỏi.  

             Với tư cách là con dâu của nhà họ Mã, Tô Mai rất quan tâm đến đánh giá của người khác về mình, sợ rằng có người nói bà ta không hiếu thuận.  

             Vì vậy, bà ta rất quan tâm đến sức khỏe của ông cụ và cũng biết rõ vấn đề trên người bố chồng mình.  

             Lần này đột nhiên phát bệnh, thật ra bà ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý.  

             Không ngờ ông cụ Mã vẫn còn sống, bà ta không khỏi vui mừng khôn xiết.  

             Cũng chính bởi vì như vậy, bà ta cũng hiểu rất rõ về đội ngũ chuyên gia của bệnh viện số 1 Đông Hải.  

             Do đó, ngay cả bà ta cũng mong tìm ra xem rốt cuộc là ai có bàn tay vàng cứu sống ông cụ Mã.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK