• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Ông bảo tôi đi, tôi đi là được
 
             Chỉ là giờ đây anh đã lấy lại sức lực, làm sao có thể để ông ta được như ý nguyện.  

             Anh lạnh giọng nói: "Người bệnh đã không bị gì, nếu như có vấn đề gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không phiền chủ nhiệm Ngô phải lo lắng!"  

             Gò má của chủ nhiệm rút lại, cười lạnh nhìn La Phong: "Không bị gì? Tình huống của người bệnh dù là lão Niên ra tay cũng chưa chắc đã cứu được, một bác sĩ thực tập như cậu chẳng qua là may mắn mới khiến bệnh nhân tạm thời tỉnh lại. Còn nói gì mà nhập viện nửa tháng có thể khôi phục? Hừ! Tôi lại muốn hỏi cậu, làm sao trị tận gốc tình huống nhồi máu não này đây?"  

             Bỏ lại lời này, chủ nhiệm Ngô cũng sải bước tới phòng cấp cứu.  

             Viện trưởng Hoàng đi cuối cùng không vui quét mắt nhìn bóng lưng của chủ nhiệm Ngô sau đó lại nhìn La Phong lạnh lùng nói: "La Phong, mặc kệ chỗ dựa của cậu là ai thì cũng lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ngay!"  

             La Phong đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, anh lạnh lùng cười, gỡ thẻ công tác treo trước ngực xuống sau đó buông tay.   

             Bộp!  

             Thẻ công tác bằng nhựa rơi trên mặt đất, La Phong nói với ngữ khí bình thản: "Viện trưởng Hoàng, bác sĩ có tinh thần trách nhiệm cao! La Phong tôi hành y cứu người không cầu công lao, nhưng mong không thẹn với lương tâm! Ông bảo tôi đi, tôi đi là được!"  

             Bỏ lại lời này, La Phong sải bước rời đi.  

             "Cậu…”  

             Viện trưởng Hoàng tức giận đến mức cả người run run.  

             Phòng cấp cứu lặng ngắt như tờ.  

             Nhìn bảng hiển thị chỉ số ổn định của ông cụ Mã trên thiết bị, Niên Thanh Vân cũng trợn mắt há miệng.   

             Hô hấp của người bệnh vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, các chỉ số cũng đi theo hướng ổn định.  

             "Thế nào?"  

             Thấy lão Niên không nói lời nào, mà người bố nằm trên giường bệnh vẫn nhắm chặt hai mắt, trong lòng Mã Công Khải khẽ căng thẳng.   

             Lão Niên nói: "Về cơ bản, tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, hẳn là không có gì đáng ngại nữa rồi. Bác sĩ thực tâp tên La Phong vừa nãy không đơn giản! Đúng là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy! Nếu như không phải cậu ấy, chỉ sợ tính mạng của ông cụ Mã đã gặp nguy hiểm!"  

             Lúc này Mã Công Khải mới thở ra một hơi: "Dù sao cũng cảm tạ bệnh viện các ông, nếu không thực sự là hậu quả khó lường”.  

             Tô Mai vội vàng hỏi: "Vậy ông cụ nhà chúng tôi có thể để lại di chứng hay không? Vừa rồi vị bác sĩ kia nói phải nhập viện quan sát nửa tháng đúng không! Không biết có gì cần chúng tôi phối hợp hay không?"  

             Lão Niên trầm ngâm một chút rồi nói: "Các chỉ số đều bình thường, nếu như không nhìn thấy mấy bảng kết quả kiểm tra kia, thực sự rất khó có thể tin rằng ông cụ Mã bị nhồi máu não và giãn phế quản cấp tính. Nhưng mà bây giờ bệnh giãn phế quản đã được chữa trị ổn thỏa, mà dấu vết của bệnh nhồi máu não cũng dần dần biến mất, hẳn là không có gì đáng ngại nữa”.  

             "Hẳn là…”  

             Sắc mặt của Tô Mai trầm xuống, nhíu mày nói: "Lão Niên, chẳng lẽ bàn tay vàng như ông cũng không thể cho chúng tôi một đáp án tương đối chính xác sao?"  

             Lão Niên đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của người nhà, cũng không để ý tới lời của Tô Mai, ông nói với ngữ khí ôn hòa: "Bệnh tình của ông cụ Mã quá nặng, còn tuổi tác cũng bày ra đó rồi, loại bệnh xuất huyết nhồi máu não lại thay đổi khôn lường, cần phải quan sát một khoảng thời gian mới có thể kết luận được”.  

             Tô Mai còn định nói gì đó thì đột nhiên ông cụ Mã khẽ rên một tiếng, mở to mắt kéo mặt nạ dưỡng khí xuống: "Bố không sao, Công Khải, bố không sao! Vị thần y vừa nãy đâu rồi? Sao không thấy nữa rồi?"  

             "Thần y? Ông nói bác sĩ thực tập tên La Phong kia đúng không?"   

             Chủ nhiệm Ngô vội vàng nói: "Tôi đã dạy dỗ cậu ta rồi. Một bác sĩ thực tập nhỏ mà cũng dám tùy tiện ra tay, cũng may tôi kịp thời đuổi tới, mà ông lại là người cát nhân thiên tướng, cuối cùng cũng chuyển nguy thành an!"  

             Ông cụ Mã bất mãn liếc mắt nhìn chủ nhiệm Ngô một cái: "Cậu là ai?"  

             "Tôi là Ngô Dũng, là một bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện, là người chịu trách nhiệm bệnh tình của ông”.   

             Chủ nhiệm Ngô vội vàng báo danh, nói với vẻ mặt nịnh nọt.  

             Vừa rồi lúc ông cụ Mã hôn mê, ông ta sợ tránh còn không kịp, giờ tình hình của ông cụ đã chuyển nguy thành an, ông ta đương nhiên phải nghĩ cách kết một mối duyên.  

             Nào ngờ ông cụ Mã lại là một người hiểu lòng người.  

             Ông cụ cười lạnh nhìn chủ nhiệm Ngô một cái, quay đầu dặn dò Mã Công Khải ở bên cạnh: "Công Khải! Con phải cảm ơn vị bác sĩ vừa rồi thật tốt đấy. Ai, mấy năm nay, cục đờm trong họng hành hạ bố muốn chết rồi. Bây giờ đúng là cả người thư thái, vô cùng sảng khoái! Đúng rồi, bố phải hẹn cậu ấy… không, phải mời cậu ấy tiếp tục chữa trị cho bố! Y thuật của vị bác sĩ này đúng là quá cao minh. Chỉ mới xoa bóp bả vai bố một cái mà bố đã ngủ mất rồi!"  

             Chủ nhiệm Ngô vừa nghe, sắc mặt nhất thời cứng lại, không nói lời nào nữa.  

             "Bố, bố yên tâm, con lập tức nói viện trưởng Hoàng sắp xếp bác sĩ La Phong chữa trị cho bố. Trước tiên bố cứ nghỉ ngơi thật tốt, con đi sắp xếp cho bố ngay đây”.  

             Mã Công Khải là một người con hiếu thảo, vô cùng nghe lời ông cụ, vội vàng nói không ngừng.  

             Tuy rằng bị ông cụ Mã ngó lơ, nhưng chủ nhiệm Ngô cũng muốn buông tha cơ hội kết giao với người quyền quý lần này, đợi tới lúc sắp xếp ông cụ đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt sang trọng, lại làm bộ làm tịch dặn dò y tá Tiểu Vân: "Tiểu Vân, lát nữa cho ông cụ truyền chút dịch dinh dưỡng”.  

             Y tá trưởng chị Vương khẽ nhíu mày, có chút chần chừ nói: "Nhưng La Phong đặc biệt dặn dò đêm nay ông cụ Mã nhất định không được uống nước”.  

             Chủ nhiệm Ngô nhìn thấy vợ chồng Mã Công Khải đi thẳng từ cửa phòng cấp cứu, lập tức tức giận trợn mắt nhìn y tá trưởng, lạnh lùng nói: "La Phong, lại là La Phong! Rốt cuộc cậu ta là chủ nhiệm hay là tôi là chủ nhiệm? Vương Mẫn, đây là mệnh lệnh!"  

             Y tá trưởng nhất thời nổi giận.  

             Tiếc là, cô ta cũng nhanh chóng cưỡng ép cố gắng áp chế cơn giận này xuống.   

             Bối cảnh của chủ nhiệm Ngô vững vàng, rất có tiếng nói trong bệnh viện, hơn nữa bụng dạ còn hẹp hòi, không ít người đụng chạm tới ông ta đều vô cùng xui xẻo.   

             Cân nhắc một chút, cô ta cảm thấy chút dịch dinh dưỡng hình như cũng không phải vấn đề gì lớn.   

             Lập tức cắn răng để y tá Tiểu Vân đẩy một ống dịch dinh dưỡng vào miệng ông cụ Mã, sau đó dặn dò vài câu liền rời đi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK