• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Biết được ông cụ Mã đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy kịch, vợ chồng Mã Công Khải vừa mừng vừa kinh ngạc, mau chóng đi vào.  

             Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, tính mạng ông cụ Mã đang ngàn cân treo sợi tóc đã bình phục, không phải thần y thì là gì?  

             Tô Mai rõ ràng đã ý thức được sai lầm của mình, đỏ mặt nói xin lỗi với La Phong: “Bác sĩ La, xin lỗi cậu! Lúc nãy tôi…”  

             La Phong xua xua tay, ngắt lời Tô Mai, lãnh đạm nói: “Không có gì đâu bà Mã, bà cũng là nóng lòng cứu người, lo lắng cho ông cụ Mã mà thôi. Được rồi, tôi cũng phải đi rồi. Ông cụ phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng, vì thế tốt nhất là đừng xuất viện trong vòng một tháng này”.  

             La Phong nói xong, định rời đi.  

             Mã Công Khải sửng sốt, lập tức lấy từ trong túi ra một cái thẻ và một tấm danh thiếp.  

             “Cậu La, đây là một chút lòng thành của tôi”.  

             “Ông Mã…”, La Phong hơi nhíu mày.  

             Mã Công Khải biết là La Phong chắc chắn hiểu sai ý rồi nên lập tức giải thích: “Cậu La, cậu hiểu nhầm rồi, đây là thẻ VIP của công ty tôi, dùng thẻ này có thể ra vào câu lạc bộ Hải Duyệt của tôi bất cứ lúc nào, tất cả đều miễn phí, mong cậu hãy nhận lấy. Nếu không, bố tôi tỉnh dậy chắc chắn sẽ mắng vợ chồng chúng tôi không biết đối đãi”.  

             La Phong hơi do dự một lát rồi mới nhận tấm thẻ VIP được chế tác bằng vàng tinh xảo này.  

             Anh không phải là người bảo thủ, Mã Công Khải có thể vì bố mình mà nhún nhường như vậy thật sự là đáng khen ngợi.  

             Mặc dù hiện tại tình hình của ông cụ Mã đã ổn định, sau khi nghỉ ngơi một thời gian cũng có thể khỏe lại nhưng việc trị liệu sau này có lẽ vẫn cần đến anh, nếu anh cứ tỏ ra xa cách thì thành ra bụng dạ nhỏ nhen rồi.  

             Có điều La Phong vẫn chưa hiểu rõ về sản nghiệp của Mã Công Khải, điều anh không biết đó là không phải ai cũng vào được câu lạc bộ tư nhân kia.  

             Cả thành phố Đông Hải này cũng chỉ có vài cái thẻ kia.  

             Cái này là để thuận tiện cho Mã Công Khải thiết lập một chút quan hệ, những người nhận được tấm thẻ này không phú thì quý, thân phận không tầm thường.  

             Mã Công Khải không chỉ muốn cảm tạ La Phong đã chữa khỏi bệnh cho bố mình mà thật ra ông ta còn có tâm tư khác nữa.  

             Ông ta hiểu rõ bệnh của bố mình, đã tìm nhiều thầy thuốc giỏi trên cả nước, đều nói rằng chỉ có thể cầm cự, không thể trị dứt điểm.  

             Hơn nữa, mỗi khi bệnh khởi phát thì vô cùng nguy hiểm, cơ hội hồi phục rất ít.  

             Nhưng đến lượt La Phong ra tay thì bệnh tình liền thuyên giảm, chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là hết bệnh.  

             Con người ăn nhiều thứ trên đời nên khó tránh khỏi có lúc sinh bệnh.  

             Quen biết một người bác sĩ giỏi không chỉ giúp bản thân và gia đình được bảo vệ nhiều hơn mà những lúc thích hợp còn có thể trở thành nguồn lực để mở rộng các mối quan hệ.  

             Viện trưởng Hoàng đi tới, tươi cười nói: “Tiểu La à, thật không ngờ, thật sự không ngờ đấy! Bệnh viện của chúng ta lại ẩn giấu một cao thủ như này, suýt nữa thì bị đám ăn không ngồi rồi, chỉ biết nịnh hót vùi dập. Bắt đầu từ ngày hôm nay, kì thực tập của cậu kết thúc, tôi thấy với trình độ của cậu, hoàn toàn có thể làm bác sĩ điều trị chính ở bệnh viện của chúng tôi”.  

             La Phong thấy viện trưởng Hoàng trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cảm thấy vô cùng ghê tởm.  

             Anh lãnh đạm nói: “Cảm ơn ý tốt của viện trưởng Hoàng. Nhưng mà, người không theo quy tắc như tôi làm sao có thể gánh vác một trọng trách nặng nề như vậy? Tôi thấy ông vẫn nên tìm một người khác đi!”  

             Nói xong, La Phong phớt lờ viện trưởng Hoàng đang vô cùng xấu hổ, anh sải bước ra ngoài.  

             Lúc này, Niên Thanh Vân đi tới: “Tiểu La, có thời gian không? Đi ra ngoài với tôi một lát nhé?”  

             Lão Niên…  

             La Phong sửng sốt, vội vàng gật đầu, đi theo sau lão Niên rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.  

             Viện trưởng Hoàng vô cùng xấu hổ, liếc thấy chủ nhiệm Ngô ở bên cạnh, lập tức tức giận.  

             Nhưng mà nghĩ đến người đứng sau chủ nhiệm Ngô, ông ta không thể trực tiếp trở mặt, liền cười lạnh và nói: “Chủ nhiệm Ngô, năm nay ông 37 hay 38 tuổi rồi?”  

             Chủ nhiệm Ngô tất nhiên là nhận ra được ánh mắt không mấy tốt đẹp của viện trưởng Hoàng nhưng vẫn đáp lời: “Tôi còn 2 tháng nữa là tròn 38 tuổi”.  

             “Đã 38 rồi à! Tuổi tác cũng không nhỏ nữa. Áp lực công việc ở bệnh viện quá lớn, ừm, tôi đang cân nhắc đến việc thêm người gánh vác công việc cùng ông, tránh để xảy ra trường hợp tương tự, suýt chút nữa gây ra sự cố y khoa”.  

             Trong lòng chủ nhiệm Ngô lộp bộp mấy tiếng, vừa định lên tiếng nói gì đó thì bị viện trưởng Hoàng ngắt lời: “Tôi quyết định giao công việc ở khoa điều trị nội trú cho bác sĩ Khương, sau này ông sẽ phụ trách khoa cấp cứu, kinh nghiệm làm việc của ông phong phú, có ông ở đó thì sẽ không xảy ra sai sót gì được”.  

             Viện trưởng Hoàng không hề cho chủ nhiệm Ngô cơ hội nói chuyện, nói xong liền quay người rời đi.   

             Chủ nhiệm Ngô khóc không ra nước mắt, bị điều đến một nơi như khoa cấp cứu thì sẽ không thể dễ dàng kiếm ăn như ở khoa điều trị nội trú rồi.  

             Ông ta biết rằng viện trưởng Hoàng không thích mình nhưng không ngờ rằng ông ta lại gây khó dễ trong lúc này.  

             Vì mối quan hệ với nhà họ Mã, những người đằng sau ông ta sẽ có chút kiêng dè mà không dám ra tay.  

             Hơn nữa, cách xử lý của viện trưởng Hoàng cũng rất tinh vi, không dồn đến đường cùng, ít ra thì trong mắt người ngoài, nơi như khoa cấp cứu vẫn xem như là trọng yếu.  

             Ông ta cũng không thể nói với người chống lưng của mình là bởi vì thu nhập quá ít nên mới không muốn đi.  

             Chưa nói đến đạo đức nghề nghiệp ra sao, kinh nghiệm và năng lực của chủ nhiệm Ngô thực sự có một trình độ nhất định.  

             Có thể làm đến chức chủ nhiệm ở bệnh viện số 1 thành phố Đông Hải thì chắc chắn phải có chút bản lĩnh.  

             Đối với việc thu về lợi ích thì cũng phải có bản lĩnh mới có thể thu được.  

             Nếu thực sự cho ông ta một chức vụ nhàn hạ thì thật sự có chút lãng phí, mà cũng không hợp lý.  

             Lại nói đến La Phong lúc này đang lặng lẽ đi tản bộ với lão Niên.  

             “Tiểu La, mục đích học y của cậu là gì?”, Niên Thanh Vân chậm rãi hỏi.  

             “Chữa bệnh cứu người, làm một người bác sĩ có tinh thần trách nhiệm cao”, La Phong ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi muốn vực dậy Đông y một lần nữa”.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK